Đầu Ôn Ngôn nổi đầy vạch đen, tiến lên bắt đầu thu dọn, đồ ăn hai ngày trước đã bốc thối hết, mùi hương rất nồng, đang mang thai nên khứu giác cô cũng rất nhạy cảm, nhịn không được nôn khan. Giang Linh đột nhiên phản ứng lại: “Bác quên mắt con đang mang thai! Con để đó đi, để bác dọn cho, con mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi! Có muốn ăn gì không? Bác giúp con mua đồ ăn ngoài nha?”
Ôn Ngôn lắc đầu, nén giận dọn sạch sẽ đồ thừa trên bàn: “Bác à, Dao Dao đi làm về rất mệt, bác có thể tự mình xử lý những chuyện nhỏ nhặt này, không cần đợi cậu ấy làm, còn mấy việc như lau sàn nhà rồi quét dọn vân vân, cuối tuần con và cậu ấy làm cũng được.”
Giang Linh luôn miệng đồng ý nhưng ánh mắt bà lại dán lên TV, rõ ràng là nói cho có lệ.
Ôn Ngôn cũng không thèm để ý, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa, hôm nay tan làm cũng xem như còn sớm nhưng cô cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ một giác thật ngon, nhưng lại đói bụng, cả người chẳng còn chút tinh thần nào.
Cô tắm xong ra ngoài, Giang Linh bưng một đĩa hoa quả đưa cho cô: “Con ăn chút gì lót bụng đi, muốn ăn gì thì bảo Dao Dao làm cho con. Bác mạo muội hỏi một câu, chẳng lẽ con đợi sinh con xong mới nói cho Mục Đình Sâm hả? Bây giờ nói cho cậu ta biết, cậu ta cũng không thể không cho con sinh đâu mà, ở Mục trạch dưỡng thai thì con là bà hoàng luôn đấy, nhiều người hầu hạ như vậy, ở đây ngày nào cũng đi làm vất vả làm gì, mệt người lắm.”
Vừa nghe lời này, trong tiềm thức cô cảm thấy Giang Linh sẽ để ý nàng ở lại chỗ này, cảm giác bị chán ghét không dễ chịu gì, cô nhỏ giọng nói: “Con… Con làm phiền bác sao?”
Giang Linh xua tay: “Không, tất nhiên là không, bây giờ con bụng mang dạ chữa rồi, tiêu dùng chắc chắn cao hơn bình thường rất nhiều, bác không đành lòng nhìn con ngày nào mang thai vất vả như vậy, thuận miệng hỏi chút thôi. Ăn đi ăn đi, nhanh ăn một chút, ăn trái cây nhiều da em bé sẽ đẹp đó.”
“Hại trưa này mình không dám ăn nhiều, ăn không vào, tâm trạng nặng nề quá đó, mình không muốn lừa người khác, anh ta còn tin thật, còn nói sau này trưa nào cũng sẽ giúp mình mang cơm đến công ty, nói phụ nữ có thai phải cân bằng dinh dưỡng, làm mình nghĩ đứa trẻ trong bụng mình là con của anh ta ấy! Anh ta còn phân tích lợi hại cho mình, còn nói phải nhân dịp còn sớm bỏ thai đi, nói mình quyết định xong thì anh ta sẽ cùng mình đến bệnh viện, mình đang nghi ngờ đầu óc anh ta có vấn đề hay không?”
Trái tim Ôn Ngôn thắt lại: “Dao Dao… cậu bình thường có thân với anh ta không? Trừ quan hệ sếp nhân viên ra, các cậu có thân thiết không?”
Trần Mộng Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Bình thường trong công việc cũng không tiếp xúc nhiều, rất ít khi nói chuyện, thậm chí cũng hiếm khi gặp mặt mà.”
Ôn Ngôn đưa ra một suy đoán táo bạo: “Anh ta chắc sẽ không thích cậu chứ? Không thì sao lại ngủ với cậu? Cho dù là đơn thuần ngủ với nhau, nhưng loại chuyện ngủ này bản thân nó cũng không đơn thuần rồi.
Thích? Từ này khiến Trần Mộng Dao rùng mình: “Tiểu Ngôn, lời này không thể nói bậy đâu, mình chẳng phải chưa từng yêu đương, anh ta thích mình hay không lẽ nào mình không cảm giác được sao? Huống gì mình cũng không thích anh ta, trong mắt mình anh ta cứ như là một bát cơm vàng, lúc cần thiết mình có thể ăn một chút, cậu bảo mình nuốt hết, mình cũng không nuốt