Trên đường trở về, Ôn Ngôn hỏi Mục Đình Sâm: “Anh đã nói chuyện với Kính Thiếu Khanh sao? Tại sao V ậy?” Mục Đình Sâm không giấu cô: “Người đàn ông đó là một tên cặn bã, để Trần Mộng Dao tránh xa anh ta một chút.” Lúc này cô mới nhận ra điều gì đó: “Anh không nói sớm… tôi sẽ nói với Dao Dao. Nhưng tại sao các anh không trực tiếp nói thẳng với Dao Dao chứ? Như vậy sẽ nhanh hơn.” Anh liếc nhìn cô: “Đôi khi trông cô khá ngốc đấy cô biết không? Mọi thứ uyễn chuyển một chút luôn không Sai.
Mười một giờ tối, nhà hàng Bạch Thuỷ Loan đóng cửa, Kính Thiếu Khanh cầm chìa khóa xe bước vào ga ra. Ngay khi anh đến gần chiếc xe, một nhóm người đột nhiên lao ra từ chỗ tối, Châu Khải dương dương đắc ý bước ra từ một chiếc Mercedes: “
Thằng nhóc kia, đánh tao cảm thấy rất thích nhỉ?” Kính Thiếu Khanh ngơ ngác nhìn anh ta: “Nếu không phải có người kéo tao, bây giờ mày vẫn đang nằm trong bệnh viện đấy.” Châu Khải sờ lên mặt bị quấn đầy băng gạc của mình, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: “Nói, tại sao lại đánh tao? Mặc dù tao không có ý định bỏ qua cho mày, nhưng tao cũng muốn biết lý do tại sao, dường như tao chưa từng gặp mày bao giờ. Một tên hôi thối mở nhà hàng như mày, can đảm đến từ đâu vậy?” Kính Thiếu Khanh chế nhạo: “Tao đánh người không cần lý do, ngon thì tới đây đi.” Châu Khải phát tay, mười mấy người ùa lên, những người anh ta tìm được đều là người luyện võ, bởi vì anh ta đã phát hiện Kính Thiếu Khanh có thể đánh nhau từ trước, cho nên anh ta hoàn toàn cũng không mơ hồ.
Kính Thiếu Khanh dù có chống cự mạnh đến đâu cũng khó có thể đánh bón người bằng hai nắm đấm, nửa giờ sau, anh hạ gục tất cả mọi người, trừ Châu Khải, nhưng anh cũng không khá hơn là bao, anh có thể cảm thấy mình đã bị gãy ít nhất hai xương sườn, cổ tay trái cũng bị trật, nhưng dù sao thì anh ta vẫn có thể đứng vững.
Kính Thiếu Khanh hít một hơi: “Tôi bị đánh ở ga ra nhà hàng Bạch Thuỷ Loan…” Mục Đình Sâm có vẻ kinh hãi, cúp máy vội vã ra ngoài.
Chiều ngày hôm sau, Châu Khải đã quỳ trước giường của Kính Thiếu Khanh: “Tôi thực sự không biết là anh… là tôi bị mù! Lần này anh tha cho tôi đi, nếu không anh lại đánh tôi một chầu cho hả giận nhé?” Hạ Lam ở một bên không khỏi tức giận: “Con trai tôi giờ đang nằm trên giường bệnh, làm sao nó có thể đánh cậu được? Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một tên gióng trống khua chiêng lớn như vậy với Kính gia của tôi, còn là mặt hàng như cậu! Con trai tôi mở nhà hàng phải không?