Ôn Ngôn nhéo Trần Mộng Dao ra hiệu cho cô đừng nói nhảm, Trần Mộng Dao liền ngậm miệng lại, nhưng
vẫn tiếp tục quan sát khuôn mặt của Mục Đình Sâm.
Hai mắt Mục Đình Sâm dán vào màn hình máy tính: “Cũng được, xe tặng cho cô, tôi không quen lái chiếc đó.”
Trần Mộng Dao không ngờ bản thân lại chiếm được tiện nghỉ: “Anh nói thật sao? Tôi muốn chiếc xe cũng không quan trọng, nó vẫn còn rất mới, lái cũng chưa được mấy ngày, nhưng nếu thực sự cho tôi, tôi có thể bán lấy tiền không? Tôi nghèo đến chết mát, người
nghèo không đáng có xe…”
Mục Đình Sâm đã nói tặng là tặng, tất nhiên anh cũng không quan tâm đến việc chiếc xe được đem đi bán
hay như thế nào: “Tùy cô.”
Trần Mộng Dao thấy tình hình như vậy thì nói: “Vậy thì tôi đi trước. Mẹ tôi còn đợi tôi về nhà hầu hạ, chút nữa
hai người đi sau nha. Tiểu Ngôn vẫn còn đứa bé trong
bụng. Nhớ cho cậu ấy ăn đúng giờ nhé. Một người đói
là cả hai cùng đói đó! Nhân tiện, cũng sắp phải đi
khám thai rồi, anh nhân tiện cũng đưa cậu ấy đi.”
Ôn Ngôn không ngờ Trần Mộng Dao lại bán cô đi như vậy, còn Mục Đình Sâm vẫn đang bận rộn, cô ở trong văn phòng một mình cũng không có việc gì làm, thấy có chút xấu hỗổ chỉ có thể chơi với Bánh Trôi. Còn chưa đợi cô chạm vào Bánh Trôi, Mục Đình Sâm phía sau chừng mắt nói: “Không muốn đứa trẻ nữa sao?
Đừng chạm vào nó.”
Cô theo bản năng rút tay về, vẫn không nhịn được phân minh: “Lúc ăn cơm tôi sẽ rửa tay… Chỉ cần chú ý vệ sinh, cũng không phải không được đụng vào, anh
có thể khoa học hơn chút không?”
Anh không thèm để ý đến cô, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn cô, chỉ cần cô muốn chạm vào Bánh Trôi, anh sẽ
ngăn cản.
Trần Mộng Dao vui vẻ cầm lấy chìa khóa xe, vừa
bước đến tầng một của tòa nhà liền đụng phải
Khương Nghiên Nghiên, tuy rằng cô không nghĩ Ôn Ngôn sẽ hạnh phúc khi ở cùng Mục Đình Sâm, nhưng hiện tại Ôn Ngôn đang mang thai đứa trẻ không thể rời khỏi Mục Đình Sâm. Trong trường hợp này, cô sẽ không bao giờ cho phép một người nguy hiểm như Khương Nghiên Nghiên xuất hiện. Đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Nghiên Nghiên mặc váy ngắn hở rốn cô
không nhịn được: “Này, cô đến làm gì?”
Khương Nghiên Nghiên ghét Ôn Ngôn đến cực điểm, đương nhiên cô ta cũng có ấn tượng sâu sắc với Trần Mộng Dao: “Tại sao tôi phải báo cáo với cô chuyện tôi ở đây? Đây không phải Trần gia, mà là Mục gia, chưa kể… Trần gia của cô đã sụp đổ từ lâu rồi. Cô ở đây
làm giương oai gì chứ? ”
Trần Mộng Dao vẫn luôn không sợ bị người khác châm chọc vào chỗ đau: “Ha ha, tôi chỉ ân cần nhắc nhở, đừng khiến mình đau khổ, chủ nhân ở trong đó, loại người đến sau như cô đừng làm loạn, khiến người khác dở khóc dở cười đỡ phải xấu hổ. Ngay cả người đàn ông của chị cô cũng dám động vào. Đúng là
không biết xáu hổ, Khương Nghiên Nghiên cô đúng là
người duy nhất mới làm được vậy.”
Khương Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi sắc mặt trắng xanh, mấy ngày nay cô ta nhọc tâm chỉ để quay lại với Mục Đình Sâm, theo diễn biến trước đó, việc Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn quay lại với nhau nhanh như vậy là điều hoàn toàn không thể, thậm chí là không thể nào. Cô ta tự tin đến tìm Mục Đình Sâm,
nhưng lại bị Ôn Ngôn đánh