Sáng sớm ngày hôm sau cô bị sự nóng bức đánh thức dậy, cánh tay Mục Đình Sâm để ngang cô ngực, hại cô hô hấp không thông, mấy sợi tóc dính bết trên
mặt càng khiến cô cảm thấy nóng.
Mặt anh hướng về phía cổ cô đang thở đều, điều hòa bị anh che lấp hét, cả người anh dính lấy cô, cô không
cảm thấy nóng mới lại
Cô vô cùng không thích cảm giác trên người dính mồ hôi, tránh anh cùng cái điều hòa ra xa, cô đứng dậy đi tắm rửa cho khoan khoái người, từ phòng tắm đi ra, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái. Đột nhiên phát hiện Bánh Trôi không có ở trong ổ mèo, cô gọi một tiếng, Bánh Trôi ngoe nguầy người đi ra từ dưới ghế salon bước tới chỗ cô, chỉ mấy ngày ngắn ngủi như vậy, thân hình mập mạp của nó liền gầy hốc hác đi, bất quá bệnh tình cũng đã có chuyền biến tốt đẹp, trước đó Bánh Trôi căn bản đã gần như mất đi sức sống, bây giờ vẫn còn có thể đi bộ được như vậy đã là tốt lắm rồi.
Khi cô đau lòng không nhịn được sắp ôm Bánh Trôi vào lòng, Mục Đình Sâm không biết từ lúc nào đứng ở cửa phòng ngủ nói vọng ra: “Cô dám đụng nó thử
Vẫn còn vét xe đồ tối hôm qua, cho nên cô không dám trêu chọc anh nữa: “Ngày hôm nay thứ bảy không phải đi làm, tôi có thể đưa Bánh Trôi đến bệnh viện
thú y viện truyền dịch, anh cứ đi làm việc của anh đi!”
Anh tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, không có cảm xúc gì
chỉ đi tới toilet, cũng không để ý tới lời nói của cô.
Chờ anh đi từ toilet ra, cô liền tự đi rửa mặt, lúc đánh răng không nhịn được buồn nôn khan, nhưng phản ứng cũng không nghiêm trọng như lần đầu tiên mang
thai, như vậy cô đã rất thỏa mãn rồi.
Mục Đình Sâm nghe được ngoài cửa có người, anh do dự hai giây, cất bước đi lên trước mở cửa, đối mặt
với ánh mắt kinh ngạc của Trần Hàm.
Trần Hàm tất nhiên là vô cùng kinh ngạc khi anh lại ở
đây, hơn nữa cứ như vậy trùm khăn tắm đi mở cửa,
bà dù sao cũng là “mẹ vọ”, dường như cũng không
được tự nhiên lắm…
Mục Đình Sâm cũng không phải người không có ý tứ như vậy, cũng không phải loại người một chút cũng không xấu hổ, chỉ là anh đang làm bộ không xấu hỗ mà thôi: “Về sau không cần mang đồ tới đâu, cô ấy
cũng không dùng được.”
Trần Hàm cầm trong tay bữa sáng đưa cho anh: “Được, có cậu ở đây tôi cũng an tâm, về sau tôi không
tới nữa, dù sao con bé cũng không muốn gặp tôi.”
Anh nhận lấy bữa sáng rồi đóng của lại, cũng không nhiều lời với bà, cũng không ngờ là mỗi sáng sớm bữa sáng đều là Trần Hàm tự mình đưa tới, anh vốn
tưởng rằng cô chỉ là gọi đồ ăn bên ngoài…
Lúc Ôn Ngôn đi ra thấy trong tay anh cầm bữa sáng, vừa nhìn cũng biết là Trần Hàm đã sai người mang tới: “Lại đưa tới sao? Mỗi ngày bà ấy đều gọi người
mang đến, bà ấy không phiền, tôi cũng phiền. ”
Anh đem bữa sáng tiện tay đặt ở trên bàn trà: “Không
phải kêu người khác đưa tới, bà ta tự mình đưa tới.”
Cô hơi ngắn ra, lập tức đè xuống nỗi trắc ẳn trong lòng nói: “Vậy thì sao chứ? Khi còn bé bà ấy không thèm hỏi han gì đến, hiện tại tôi có thể tự lập rồi, còn cần bà ấy giả tình giả nghĩa sao? Anh cũng không cần lương thiện như vậy, nói cho tôi biết cái này, là muốn
khuyên tôi tha thứ hay sao?”
Anh hơi nhướng mày nói: “Đúng vậy, tôi không có thiện lương như vậy, tôi cảm thấy cô không cần thiết tha