Kính Thiếu Khanh nhướng mày nói: “Chục năm không đổi qua, còn chưa đủ toàn tâm toàn ý sao? Những người phụ nữ bên cạnh tôi cho tới bây giờ cũng không có lưu lại quá nửa năm, dài nhất cũng chỉ là nửa năm, Đình Sâm đủ sĩ tình rồi.
” Trần Mộng Dao không dám tán thành suy nghĩ của anh: “Cái gì vài chục năm chứ? Trước đây Tiểu Ngôn không phải vẫn còn nhỏ tuổi hay sao? Sau đó Mục Đình sâm không phải quá trớn sao? Si tình cái rắm đó, những người đàn ông như các anh, có phải cảm thấy chỉ cần không vứt bỏ coi như là yêu say đắm rồi? Chuyên nhất chính là cả thân thẻ và trái tim, thiếu một thứ cũng không được.
” Còn chưa nói dứt lời, cô liền nhận thấy có chút không ổn: “Xin lỗi Tiểu Ngôn… mình nói sai rồi.
” Ôn Ngôn cũng không để ý nói: “Không sao đâu, không phải là Khương Nghiên Nghiên cũng đã ở cùng anh ta sao? Mình không ngại hai người đem chuyện mình ra nói, không sao cả, thực đó.
” Chương 183: Thuận Miệng Hỏi Chút Coi như cô nói vậy, Kính Thiếu Khanh cùng Trần Mộng Dao vẫn là cắt đứt cuộc trò chuyện, dù sao ai cũng không nên lấy nỗi đau của người khác ra nói.
Ăn cơm xong, Kính Thiếu Khanh theo chức trách đưa Ôn Ngôn trở về nhà, khí trời nóng như vậy, Ôn Ngôn cũng không còn muốn đi đâu cả, liền đáp ứng.
Trần Mộng Dao vội vàng nói: “Vậy mình cũng đi nhò xe vậy, chút nữa mình có việc muốn đi tới bờ biển, vừa lúc đi ngang qua.
” Đưa xong Ôn Ngôn về nhà, trong xe chỉ còn lại có Kính Thiếu Khanh cùng Trần Mộng Dao hai người, ánh mắt Kính Thiếu Khanh nhìn thẳng phía trước, làm như lơ đãng hỏi: “Cô đi ra bờ biển làm gì?” Trần Mộng Dao thở dài: “Mẹ tôi giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, không đi bà ấy liền muốn sống muốn chết, vì hai chữ bình yên, tôi tiện thể đi xem thôi, biết đâu không phải là con cóc mà là một hoàng tử thì sao? Tôi không giống anh, tôi xui xẻo nên cũng muốn đi tìm vận khí.
” Chương 183: Thuận Miệng Hỏi Chút Kính Thiếu Khanh không chút lưu tình nói thẳng: “Thông thường xem mắt chọn sau bữa cơm trưa, trên cơ bản là vắt cổ chày ra nước sợ mát tiền, lần đầu tiên gặp mặt cứ như vậy đã không có thành ý, cô còn hy vọng gặp phải công tử nào hay sao? Công tử vắt cổ chày ra nước sao? Cô nhằm rồi.
” Cô lườm anh nói: “Tiêu tiền của người khác cũng không tiện, coi như đi uống ly cà phê tôi cũng sẽ chọn chia tiền ra trả xòng phẳng, còn chưa kết hôn suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao không có chuyện gì làm, đi xem làm cũng được? Anh đừng đứng ở trên cao trào phúng dưới người ở trong bùn lầy để cho anh chê bai này nọ, người như tôi, chính là như vậy.
” Anh không nói gì, lái xe đến bờ biển rồi dừng sát ven đường, Trần Mộng Dao vội vã xuống xe, bất quá vẫn là chưa quên nói tiếng cám ơn: “Cảm ơn anh.
” Kính Thiếu Khanh xoay kính xe xuống nhìn cô: “Cô vội vã muốn gả cho người ta rồi sao, hay là chỉ để ứng phó với mẹ cô vậy?” Chương 183: Thuận Miệng Hỏi Chút Trần Mộng Dao không hề nghĩ ngợi liền nói: “Vì cả hai! Tìm người có tiền gả cho, tôi cũng không cần vùng vẫy từ chối như vậy, coi như không tìm được người thích hợp