Ôn Ngôn liếc mắt nhìn Mục Đình Sâm, lập tức nói: “Vậy cháu đi tìm, bây giờ có được không? Bọn cháu đang cần gáp!” Giang Linh vì tiền đương nhiên lập tức đồng ý: “Có thể có thể, có thể tìm được đương nhiên là điều tốt nhất rồi, bây giờ đất đai có giá như vậy, quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Tiểu Ngôn cháu thật đúng là cứu tinh của dì, bản thân dì cũng không biết trong tay còn có mảnh đất đó, cụ ông sớm đã mắt, bố Dao Dao cũng không còn nữa, đất chắc chắn là của mẹ con dì rồi, điều này không thể nghỉ ngờ gì nữa! Mau chóng đi tìm thôi!” Mục Đình Sâm thấy bọn họ xác định bây giờ sẽ xuất phát, bèn đứng dậy. Đột nhiên, điện thoại có định trên bàn làm việc của anh vang lên không đúng lúc, anh nhác lên còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của Triển Trì đã truyền ra: “Nếu tôi đoán không sai thì bây giờ các người đang chuẩn bị đến nhà Giang Linh tìm giấy chứng nhận quyền tài sản đất đúng không? Trước khi các người xuất phát, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Anh nhíu mày: “Cậu muốn làm trò gì?” Triển Trì cười lạnh hai tiếng: “Lúc tôi thu dọn đồ đạc của Từ Vinh Sinh, tôi tìm thấy một lá thư mà ông ta chưa kịp gửi đi, là viết cho anh đó, anh đoán xem trên thư viết những gì? Ha ha…” Hô hấp của Mục Đình Sâm bị kiềm hãm: “Cậu muốn như thế nào?” Triển Trì càng cười càng điên cuồng ngang ngược: “Tôi không muốn như nào cả, mảnh đất đó tôi chót rồi, nếu anh dám thò tay vào, không ngại nhìn thử xem, tôi biết giờ phút này trong lòng anh nhất định rất không vui, hôm khác chúng ta dành thời gian để nói chuyện đi, tôi gọi điện thoại đến là muốn làm một cuộc giao dịch với anh, anh giúp tôi giữ mật, tôi giúp anh giữ bí mật… Không, là tôi thay anh mang tiếng xấu.” Ngón tay Mục Đình Sâm cầm điện thoại trắng bệch bởi vì dùng lực quá mạnh, anh trầm mặc trong giây lát rồi mới nói: “Chỗ tôi không tiện nói chuyện, lát nữa sẽ nhắn tin cho cậu sau.” Nói xong, anh liền cúp máy, đổi điện thoại khác gửi tin nhắn cho Triển Trì: Bỏ qua cho Trần Mộng Dao.
Đặng Hương Ấn cũng không quan tâm Đường Hiểu Mạn nghĩ gì, dù sao cô ta gây tội thì người chịu thiệt là bố cô ta, chẳng liên quan đến mình lắm.
Bà ta quay ra giáo huấn Hà Vân Kiệt: “Con đừng có làm như kiểu cả thiên hạ này chỉ có con giàu nhất vậy, cái món quà của con chẳng là cái gì cả, khoe khoang làm gì, còn sợ mẹ không đủ mất mặt à!”
Bốn nhân vật lớn lần lượt đến thăm, cộng thêm thu nhập cửa