Cô không có cách nào khác, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Mục Đình Sâm, chờ máy hồi lâu mà không có người nghe, vào lúc cô muốn ngắt máy, đột nhiên có người nhận, giọng nói khàn khàn mông lung của Mục Đình Sâm từ trong điện thoại di động truyền ra: “Alo?2” Cô theo tự nhiên tùy tiện hỏi: “Vì sao tối hôm qua không về? Anh ở chỗ nào vậy?” Bên đầu kia điện thoại yên lặng một lúc, lát sau anh mới trả lời: “Đang ở chỗ Thiếu Khanh, tôi lập tức đến công ty.” Cô không nói gì, dùng ánh mắt hỏi má Lưu đang đứng một bên là có phải có thể gác máy, má Lưu lấy tay ra dấu, khiến cô tiền thêm một bước xác nhận Mục Đình Sâm rốt cuộc có phải ở chỗ Kính Thiếu Khanh hay không, hay là ở cùng người phụ nữ lêu lỏng nào đó.
Cô cảm thấy chán nản, lại muốn nhanh xong việc để yên lặng dùng bữa, chỉ có thể nghe theo má Lưu: “Quay một video cho tôi xem.”
Điện thoại bị cúp rất nhanh, thế nhưng video cũng gửi tới, ngắn gọn mười giây đồng hồ, nội dung là Kính Thiếu Khanh ở trong một căn phòng của biệt thự Bạch Thủy Loan, anh không có nói dối, xác thực tối hôm qua ở chỗ Kính Thiếu Khanh.
Má Lưu giơ ngón tay cái hướng về cô: “Đúng vậy, chính là như vậy, là phụ nữ, phải quản nghiêm người đàn ông của mình như vậy.” Ôn Ngôn cảm thấy có chút kỳ lạ, cô đây là bị buộc “kiểm tra”, không ngờ là Mục Đình Sâm biết phối hợp như vậy, khiến cho việc này thực chân thật.
Lúc sau càng làm cho cô không nói nên lời là, Mục Đình Sâm khi đến công ty, lại gửi video cho cô, giống như báo cáo hành tung, anh cho rằng đây là yêu cầu của cô đối với anh sao? Khuôn mặt anh không xuất hiện ở trong video, thế nhưng có thể thấy mũi giày của anh.
Chẳng biết tại sao cô nổi ý định đùa dai, “hà khắc” yêu
cầu anh: Chỉ lộ cái mũi giày, ai biết có phải là anh hay để cho người khác đóng thế video? Suy nghĩ của cô là muốn nhìn anh có thể thuận theo đến mức nào, không ngờ là anh trực tiếp gọi video qua.
Cô vừa căng thẳng, tay run một cái, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt đất. Lấy lại bình tĩnh, cô nhặt điện thoại lên, bắm nút nghe, đổi cameras, Mục Đình Sâm không nhìn thấy cô, cameras là quay ghé sa lon phía đối diện.
Mục Đình Sâm lại rất thành thật, cameras điện thoại để đối diện mặt của anh, anh không chỉ người thật nhìn đẹp, cũng rất đẳng cấp, cho dù điện thoại để tùy Ýý, gương mặt anh cũng không có góc chết.
“Em là đang kiểm tra sao?” Anh một bên xem tài liệu kinh doanh trên bàn làm việc một bên đùa giỡn hỏi cô.
“Đúng vậy… má Lưu bảo tôi kiểm tra.” Cô ném củ khoai nóng bỏng tay cho má Lưu.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên trò chuyện bằng video, khó tránh khỏi có chút xáu hồ, không biết trò chuyện cái gì, cô chỉ có thể tìm đề tài câu chuyện: “Bên kia Triển Trì… anh định làm gì?” Anh liền nhíu chân mày lại: “Nên làm như thế nào liền làm như thế đó, tôi sẽ cho cậu ta biết những thứ không thể nhìn thấy ánh sáng mãi mãi cũng không thấy được ánh sáng, một người phụ nữ hám lợi