Ôn Ngôn cầm túi đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Vậy thì…
bây giờ tôi sẽ đi tìm Dao Dao? Ngộ nhỡ buổi trưa Triển Trì cầu hôn cậu ấy thì sao? Cậu ấy nóng lên rồi đồng ý, vậy thì thảm rồi!” Anh đột nhiên có chút ghen tuông với Trần Mộng Dao, có thể hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của Ôn Ngôn, lúc anh xảy ra tai nạn xe không thể thấy được nước mắt của Ôn Ngôn, chỉ được nghe nói từ miệng của người khác…
Đương nhiên, anh không hề lộ ra ngoài vẻ ghen tuông và bất mãn: “Việc gì gấp vậy? Em muốn tự mình đưa tới cửa sao? Biết là Triển Trì đang nhắm vào tôi, cô đưa tới cửa. Không phải em đã hẹn gặp cô ấy vào buổi tối sao? Nửa ngày, không thể kết hôn chớp nhoáng được. Để tối rồi hãy nói đi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Có lẽ là do giọng điệu lúc anh đề nghị ăn cơm trưa cùng nhau rất nhẹ nhàng, như là thuận miệng nói ra vậy, Ôn Ngôn cũng không cảm thấy không được tự nhiên: “Được.” Những người như Mục Đình Sâm chắc chắn sẽ không đến những nơi bình thường để ăn, biệt thư Bạch Thủy Loan là một trong những nơi anh không bao giờ ngán, và đó cũng là một trong những nơi khiến anh cảm thấy tương đối thoải mái.
Buổi trưa, hai người cùng nhau đến biệt thự Bạch Thủy Loan, tìm được một chỗ ngồi đã đặt từ lâu, vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vô cùng đẹp mắt, vị trí này khá có giá trị, khiến Ôn Ngôn lại nghĩ đến lô đất của nhà Trần Mộng Dao, không tránh khỏi có chút buồn.
“Tôi cảm thấy Dao Dao sẽ không ngốc như vậy.” Cô lắm bẩm nói rồi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Chưa chắc, chỉ số thông minh của một người phụ nữ bị tình yêu làm cho lóa mắt là con số 0.” Mục Đình Sâm nhẫn tâm làm rối loạn tâm lí may mắn của cô.
“Điều đó chưa chắc đã đúng, Dao Dao và Triển Trì yêu nhau nhưng đã chia tay lâu rồi. Tất cả những gì Dao Dao biểu hiện ra ngoài là ghét anh ta, trừ khi cái miệng của anh ta có thể làm đảo lộn mọi thứ. Thật sự không được, thì trong tay chúng ta vẫn nắm sự thật, ẽ không để anh ta thành công”. Ý nghĩ của anh cô không thể gật bừa, cái gì mà gọi là phụ nữ bị tình yêu làm mờ đầu óc, nói cứ như đàn ông luôn luôn lý trí không bằng.
“A…” Anh khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời cô, cô không hiểu nụ cười của anh bao hàm ý gì.
Sau khi gọi đồ ăn, hai người họ không nói lời nào, ăn ý nhìn về cửa sổ cùng nhau. Hầu hết những người đến ăn ở đây đều là những người có trình độ, ăn nói sẽ không ồn ào, tương đối yên tĩnh, cùng với khung cảnh dễ chịu bên ngoài, quả thực là một nơi thanh tịnh tốt.
Không lâu sau, các món ăn lần lượt được dọn lên, trong bữa ăn, Mục Đình Sâm nói: “Khi nào em ăn xong, tôi sẽ đưa em đi chơi.” Ôn Ngôn ngắng đầu nhìn anh, không trả lời, cô không muốn phá hủy đi bình yên khó có được bây giờ, cũng không muốn đến quá gần anh, suy cho cùng trong đầu cô không thể xây dựng hình ảnh đi du lịch cùng anh được, có thể tươi đẹp đến mức nào? Sau khi