Cô lắc đầu: “Không ăn, lười động, bên ngoài mưa lớn như vậy, đặt thức ăn ngoài, tiểu ca ca giao hàng bên ngoài có bao nhiêu vất vả.
Anh không cần phải để ý đến em, em ăn chút đồ ăn vặt là được, hiện tại vẫn chưa đói, anh đi tắm rửa đi, xong rồi đi ngủ sớm một chút.” Cô toàn thân không lộ ra chút năng lượng nào để anh an tâm, rõ ràng là người hoạt bát, đột nhiên trở nên an tĩnh như vậy, đủ để thấy, chuyện cô đi tìm Diệp Quân Tước, dùng dũng khí lớn thế nào.
Anh không có vạch trần: “Ừ, anh đi tắm trước, em về phòng chờ anh.”
Cô gật đầu, không nói tiếng nào, có vẻ hơi không quan tâm, đương nhiên cũng không nghe ra ý tứ ẩn trong lời của anh, nếu là ngày bình thường, cô còn nói thêm mấy câu màu sắc vào.
Tắm rửa xong ra, Kính Thiếu Khanh phát hiện Trần Mộng Dao đã nằm ở giường, co lại thành một đoàn, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Anh tiến lên trước đưa cô ôm vào trong ngực: “Bảo bối, đêm nay có “hoạt động” không?”
Trần Mộng Dao run run một chút: “A… em đều nổi da gà rồi, ai là bảo bối của anh? Trước kia anh đang từng gọi bao nhiêu phụ nữ là bảo bối rồi? Để gọi được thuận miệng như bây giờ?”
Anh cười xấu xa, tay linh hoạt ở trên người cô dao động: “Trước kia là trước kia, hiện tại chỉ có một bảo bối là em.” Nhiệt tình của anh thành công đem cô từ trạng thái đê mê túm trở về, cô một bên đáp lại anh, một bên trêu chọc nói: “Khá lâu rồi anh không có chủ động thế này, trước kia đều là em chủ động, hôm nay uống lộn thuốc ư? Sau khi kết hôn, hầu như mỗi tối đều trốn em hôm nay chủ động đưa tới cửa, có chút không bình thường, có phải là có mờ ám gì không?”
Anh hôn nhẹ xuống môi cô một cái: “Nào có cái gì mò ám? Cô đôi khi rất mệt mỏi, liền không nghĩ gì, hôm nay không mệt, ý nghĩ tự nhiên là có.”
Âm thanh cười nói dần bị thay thế bởi một loại âm thanh mờ ám khác, lại từng chút dung nhập vào bên trong đêm mưa tiếng ồn ào…
Một bên khác, cao ốc tập đoàn Mục thị.
Mục Đình Sâm tăng ca đến 10 giờ hơn mới từ công ty ra, bên ngoài mưa to còn đang kéo dài, phảng phất như trữ hàng quá lâu, muốn một lần phát tiết sạch sẽ.
Bởi vì phải tăng ca, anh sớm để Trần Nặc rời đi, hiện tại cũng chỉ có thể tự mình lái xe trở về.
Ở nhà để xe gặp phải Đường Xán cũng đang chuẩn bị về nhà, Đường Xán phàn nàn nói: “Thật sự là, không thích nhất là trời mưa, khắp nơi đều ướt sũng, làm cho tâm tình cũng bị kéo xuống theo.”
Mục Đình Sâm vừa vặn tương phản, anh thích trời mưa xuống, thích tiếng mưa rơi thay thế thế giới ồn ào: “Về sớm một chút đi.”
Đường Xán tựa ở trước xe, đưa cho anh một điếu thuốc lá: “Anh về nhà có người chờ, còn có người chăn ấm, “người cô đơn” như tôi, sớm trở về như vậy làm gì? Còn không bằng lưu tại công ty tăng ca.”
Mục Đình Sâm nhận lấy điều thuốc nhóm lửa: “Vậy anh tiếp tục tăng ca đi.”
Khóe miệng Đường Xán giật một cái: “Tôi chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, tôi đều tăng ca đến cái giờ này rồi, không phải anh nghiêm túc chứ?”
Khóe môi Mục Đình Sâm gợi lên một vòng cười yếu ớt: Cau thấy tôi giống đùa giỡn hay sao? Được rồi, tôi đi trước.”
Nhìn Mục Đình Sâm lái đi xa, Đường Xán đứng ở nguyên chỗ cũ cầm điều thuốc trên tay hút xong mới lên xe, đột nhiên mê man, về nhà sao? Thế nhưng là trong đầu đột nhiên xuất hiện thân ảnh Từ Dương Dương tại tiệm bận rộn, cái giờ này rồi, cô còn đang ở tiệm hay không?
Hôm nay trời mưa… cô có mang dù không?
Quỷ thần xui khiến, anh đem xe lái đến bên ngoài nơi làm việc của Từ Dương Dương, tiệm còn chưa đóng cửa, nhưng sắp rồi, bên trong đã không có khách, có thể là bởi vì nguyên nhân thời tiết, lưu lượng khách ít.
Từ Dương Dương giống như ong mật nhỏ vậy, cần cù quét dọn vệ sinh, qua hơn nửa giờ, phòng ăn đèn rốt cục tối xuống, số lượng nhân viên phục vụ ca đêm không nhiều lần lượt ra, Từ Dương Dương là người cuối cùng.
Khóa chặt cửa, Từ Dương Dương đứng ở dưới mái hiên đưa tay