Ôn Ngôn hơi do dự, dù sao cô cũng đã kết hôn rồi,
hai người còn từng dính tai tiếng, tốt nhất vẫn nên
giữ khoảng cách: “Cái đó… Anh có chuyện gì quan
trọng không? Em đang đi làm… anh có thể nói ở
đây.”
Thẩm Giới khẽ cúi đầu, trong mắt không giấu
được vẻ mất mát, dưới ánh sáng khúc xạ đường
nét nơi sườn mặt anh mơ hồ hiện lên vẻ bi
thương: “Không ngờ cũng có ngày đến việc chúng
ta muốn ngồi xuống tâm sự cũng phải băn khoăn
lo lắng.”
Ôn Ngôn cắn môi, mở cửa xe ngồi vào: “Không có
chuyện gì, em… em chỉ là không muốn bỏ bê công
việc mà thôi.”
Thẩm Giới không vạch trần cô, anh khởi động xe
chạy về phía trước, đột nhiên chuyển đề tài: “Tiểu
Ngôn, em yêu Mục Đình Sâm sao?”
Ôn Ngôn có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao
anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
Anh đã đính hôn, cô cũng đã kết hôn,hơn nữa còn
đang mang thai một đứa trẻ, dù thế nào đi nữa,
việc hai người nói về vấn đề tình cảm ít nhiều
cũng không thích hợp: “Thẩm Giới… Chúng ta…”
Cô chưa kịp nói hét lời, Thẫm Giới dường như đã
đoán được cô đang muốn nói gì, anh liền trực tiếp
ngắt lời cô: “Em chỉ cần trả lời anh là được, đừng
nghĩ đến chuyện khác, anh hỏi gì thì em đáp náy.”
Thẩm Giới hôm nay không bình thường, ngay từ
đầu cô đã phát hiện ra điểm này, lúc này cô càng
thêm chắc chắn: “Thẩm Giới, rốt cuộc anh làm sao
vậy? Hôm nay anh… không giống như thường
ngày.”
Thẩm Giới hít một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch
lên nụ cười ấm áp đặc trưng: “Anh không bị gì
cả… Tiểu Ngôn, anh chỉ là đã lâu không cùng em
nói chuyện một mình, anh biết em có phần băn
khoăn, nhưng bây giờ hãy bỏ qua những băn
khoăn này, được chứ? Trả lời câu hỏi của anh đi.”
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút nói: “Em không biết,
anh ấy nuôi em nhiều năm như vậy, bây giờ lại là
chồng em, em không thể không có tình cảm
được.”
Nụ cười Thẩm Giới cứng đờ: “Vậy thì loại cảm
giác này là tình thân hay là tình yêu? Em có thể
phân biệt rõ ràng không? Nếu… Nếu anh bảo em
buông bỏ lại tất cả đi theo anh, em có đồng ý
không?”
Ôn Ngôn sững sờ: “Anh… anh đang nói cái gì vậy?
Anh đã đính hôn rồi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
vậy?”
Rõ ràng, phong thái bình tĩnh của Thẩm Giới đột
ngột thay đổi khiến cô có chút lo lắng, nếu không
xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì sao có thể thúc
đầy tính cách một người thay đổi?
Nỗi buồn trong đáy mắt Thẩm Giới dâng lên từng
gọn sóng, hệt như bát cứ lúc nào cũng có thể nồi
lên giông bão: “Mục Đình Sâm buộc anh phải ra
nước ngoài, Mục Đình Sâm cũng buộc anh phải
đính hôn với Cố Vãn Vãn, chẳng có bất cứ chuyện
gì là theo mong muốn của anh!”
Ôn Ngôn cảm thấy áy náy, đúng vậy, nguồn góc tất
thảy mọi việc đều do cô gây ra, nhưng… cho dù
như vậy, cô cũng không thể liều mạng chạy trốn
cùng anh chứ? Nếu là ba năm trước, có lẽ cô sẽ
đồng ý không chút do dự, nhưng bây giờ… cô
không làm được.
“Nếu chỉ là giả thiết, giả sử là ba năm trước, giả sử
em chưa gả, anh cũng chưa kết hôn, giả sử…
gánh nặng trên lưng em không nhiều như vậy…
em sẽ đồng ý không chút do dự. Thẩm Giới, không
cần biết xảy ra chuyện gì, em và Dao Dao đều ở
đây, anh có thể nói hết ra với em, em sẽ là người
lắng nghe tốt nhất.”
Cuối cùng, cô bày tỏ lập trường của mình, giống
với Trần Mộng Dao, chỉ làm bạn của anh.
“Ha ha… Có câu trả lời này của em, anh cũng thỏa
mãn rồi. Anh không sao, chỉ là đột nhiên muốn gặp
em một lần mà thôi, xin lỗi đã làm phiền em, bây
giờ anh đưa em về.” Thẩm Giới chuyển hướng xe,
dọc theo con đường quay xe về.
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, khi mọi người suy
sụp tinh thần ai cũng cần được an ủi, cô cảm thấy
Thẩm Giới lúc này chính là như vậy, nóng lòng
muốn tìm sự an ủi về mặt tỉnh thần, khi màn
sương bao phủ trong lòng tan biến, mọi thứ sẽ trở
lại bình thường, cô không cần nghĩ nhiều.
Lúc này tại Khương gia.
Khương Nghiên Nghiên đối mặt với Trần Hàm
trong phòng khách: “Tôi sẽ không rời khỏi anh
Đình Sâm, bà đừng hòng giúp con ả Ôn Ngôn cản
trở tôi. Lúc trước tôi ở với anh Đình Sâm rõ ràng
bà đã đồng ý, con kia là con gái bà, chẳng lẽ tôi
không phải sao?!”
Trần Hàm từ lâu đã thấy phiền muộn, bà tát
Khương Nghiên Nghiên: “Quậy đủ chưa? Mày có
thể bảo Mục Đình Sâm cứu được Khương gia
không?