Nhận được câu trả lời của anh, Khúc Thanh Ca liền rời đi.
Người vừa đi, A Trạch và Diệp Quân Tước bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên ý nghĩ đều như thế, đều cảm thấy Khúc Thanh Ca uống lộn thuốc.
A Trạch ho nhẹ hai tiếng: “Nói không chừng là tự mình nghĩ thông suốt, không phát triển về hướng hậm hực nữa, rất tốt.
Con gái chính là như vậy, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Diệp Quân Tước nghỉ ngờ hỏi: “Vị kia nhà anh cũng giống vậy?
Vậy sao anh còn chưa bị giày vò phát điên?”
A Trạch nghiêm mặt nói: “Không có, An Nhã rất tốt, tính cách đặc biệt tốt, chưng từng náo với tôi, giữa chúng tôi chưa từng cãi nhau.”
Diệp Quân Tước nhếch miệng: “Được rồi, anh đừng khen nữa, yêu cầu của tôi đối với Khúc Thanh Ca không cao, chỉ cần không cãi nhau là được rồi, tôi chịu không được phụ nữ suốt ngày gây chuyện.
Còn nữa, về sau mỗi ngày sau khi anh đưa tôi về trang viên, liền tự mình về nhà ở đi thôi, hiện tại không thể so với lúc trước, anh cũng có gia đình có vợ con, nếu là mỗi ngày đều phải ở cạnh tôi, vậy cũng thật giống tôi không có nhân tính rồi.”
A Trạch run lên một lát, thoải mái cười một tiếng: “Được.”
Đây là Diệp Quân Tước triệt để dỡ xuống phòng bị với anh, khả năng cũng là bởi vì ông cụ đã không còn tại thế, không có uy hiếp, tự nhiên cũng không có phòng bị.
Buổi chiều Mục Đình Sâm rời khỏi công ty tương đối sớm, bởi vì Ôn Ngôn không ở nhà, ban đêm không ai chăm sóc được Tiểu Đoàn Tử, chỉ có thể tự anh lên trận.
Trên đường về nhà, anh liên tiếp gọi điện video với Ôn Ngôn, đầu kia Ôn Ngôn còn đang bôn ba bận rộn vì chuyện cửa hàng đồ ngọ, xác nhận là phải đổi địa chỉ khai trương một lần nữa, ngay tại lúc nói chuyện.
Anh không nói nhiều, thường xuyên là video không nói một lời, Ôn Ngôn hiểu rõ tính nết của anh, nên mình cứ bận việc mình, ngẫu nhiên trò chuyện hai câu.
Trở lại Mục trạch, âm thanh Tiểu Đoàn Tử xuyên thấu qua điện thoại truyền vào lỗ tai Ôn Ngôn, Ôn Ngôn vội vàng nhắm ngay ống kính: “Nhanh cho em nhìn Tiểu Đoàn Tử một chút!”
Mục Đình Sâm nghe lời đem Tiểu Đoàn Tử bé lên: “Xem mẹ nè.”
Tiểu Đoàn Tử nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động nhìn hai giây, miệng nhỏ xẹp xuống, khóc lên: “Muốn mẹ…
Muốn mẹ… mẹ…”
Ôn Ngôn đau lòng không chịu được: “Mẹ xong việc sẽ trở Về, rất nhanh thôi, con trước tiên ngoan ngoãn ở cùng bố hai ngày, ngoan.”
Mục Đình Sâm cười trên nỗi đau của người khác: “Không nỡ còn đi xa như thế, vừa đi chính là một tuần, to to nhỏ nhỏ đều bị tội.
Em chuẩn bị tốt tranh thủ thời gian trở về đi, còn lại giao cho Lam Tương bọn họ đi làm là được rồi, Lam Tương không có thời gian em giao cho thầy làm bánh là được, dù sao hiện tại cửa hàng không có mở họ cũng không có chuyện làm, người anh phái đi em vẫn chưa yên tâm sao?
Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái: “Là Tiểu Đoàn Tử nhớ em, hay là người nào đó cũng nhớ em? Em nghe anh nói lời này tràn đầy oán khí nha.”
Mục Đình Sâm mạnh miệng: “Người nào đó không nhớ em, còn chưa tới loại rời khỏi em liền sống không nỏikia, đừng ở đó tự cho là đúng.”
Ôn Ngôn chậc chậc nói: “Thật hay giả? Kia chỉ riêng Tiểu Đoàn Tử một mình nhớ, không đủ để để cho em sớm trở về, chờ người nào đó cũng nhớ em, em lại nắm chặt trở về đi.
Không có chuyện gì em tắt trước, tránh Tiểu Đoàn Tử thấy em lại náo.”
Mục Đình Sâm nhìn quanh bốn phía một cái, thấy không có người ngoài, mới nhanh chóng nói: “Người nào đó cũng đang nhớ em, tranh thủ thời gian trở lại cho anh!”
Ôn Ngôn cười dập máy, còn lại Mục Đình Sâm và Tiêu Đoàn Tử khóc chít chít hai mặt nhìn nhau, hai bố con giống như là người đáng thương bị ném bỏ vậy, lại có loại cảm giác có chung chí hướng.
Một bên khác, Diệp Quân Tước cũng về tới trang viên.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Khúc Thanh Ca còn buộc tạp dề, nhìn giống như vậy là tự thân lên trận.
Thấy Diệp Quân Tước cùng A Trạch trở về, cô cười: “Nhanh rửa tay một cái rồi tới dùng cơm, hôm nay em tự mình làm đồ ăn, đến nếm thử hương vị xem sao, A Trạch, anh cũng cùng ăn đi.”
Tự mình làm đồ ăn? Đây là Khúc gia đại tiểu