Rõ ràng là chính anh làm mát Trần Mộng Dao, không phải sao?
Tại sao lúc tất cả mọi thứ không thể vãn hồi, lại phát sinh áy náy? Loại chuyện dư thừa kia, rõ ràng buồn cười như vậy.
Chính vì anh đối đầu một đoạn tình cảm chấp nhát, mới lộ ra cô hiện tại cô tồn tại dư thừa thế nào, mặc kệ anh là Triển Trì hay là Diệp Quân Tước, cô xuất hiện, đều không đúng lúc.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân Tước ngủ say sưa.
Khúc Thanh Ca chịu đựng toàn thân đau nhức đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa sạch sẽ nước mắt trên mặt, đầu óc của cô vô cùng thanh tỉnh, tình cảm của cô trong mắt anh vốn chính là rẻ tiền, cô cần gì phải lại chấp nhất tại kỳ vọng có một ngày anh có thể yêu cô?
Hắn vốn cũng không phải là Diệp Quân Tước a… anh là Triển Trì, anh nợ Trần Mộng Dao vẫn không thể trả hét, lấy cái gì yêu cô? Tắm rửa xong, cô không có cách nào ngủ, nhìn con gái đang ngủ say, cô lại một lần nữa đỏ cả vành mắt, có lẽ không nên lại ủy khúc cầu toàn, có cái từ gọi “Kịp thời dừng tổn hại”, áp dụng có lẽ chẳng phải dễ dàng, thật là bước một bước kia, nói không chừng nghênh đón chính là ngày nắng.
Thời điểm mới sáng tờ mờ, cô đơn giản mang theo chút hành lý tùy thân, ôm đứa nhỏ đến sân bay.
Bởi vì không muốn để cho người khác biết, cô không dụng vali, như thế sẽ có vẻ quá rõ ràng, cho nên liền ôm một cái túi xách không tính quá lớn.
Lúc cô đến sân bay, chuyến bay đi Hải Thành gần nhát là mười một giờ, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi thời điểm cô là có chút thấp thỏm, cô đang suy nghĩ, Diệp Quân Tước nếu biết cô đi, sẽ làm ra phản ứng dạng gì? Lần này cô về Hải Thành, không phải là mơ hồi, là có dự định ly hôn, cỗ phần ông cụ lưu cho cô và đứa nhỏ, cô quyết định không phân cách, toàn bộ chuyển dời đến danh nghĩa đứa nhỏ, dạng này hẳn là sẽ không có cái gì khác nhau, không có khác nhau, Diệp Quân Tước có thể đồng ý ly hôn không chút nào do dự hay không?
Một bên khác, lúc Diệp Quân Tước rời giường nhớ lại chỉ tiết tối hôm qua, không thấy bóng dáng Khúc Thanh Ca, trong lòng của anh có một tia bực bội.
Khi anh đứng dậy đi vào phòng hài nhi, phát hiện không có một ai, táo bạo gọi bảo mẫu tới: “Người đâu? Sáng sớm Khúc Thanh Ca mang theo đứa nhỏ đi đâu?”
Bảo mẫu bận bịu đáp: “Trời mới vừa tờ mờ sáng thời điểm phu nhân liền mang theo tiểu thư ra khỏi nhà, không biết đi làm gì, cô ấy không nói, tôi cũng không dám hỏi…”
Ra khỏi nhà? Còn là thời điểm trời tờ mờ sáng? Có thể có chuyện gì là cần sớm như vậy ra ngoài xử lý? Diệp Quân Tước ẩn ẩn cảm nhận được một tia bắt an: “Lúc cô ấy ra cửa có cầm theo gì không?”
Bảo mẫu lắc đầu: “Cầm theo một cái túi xách không quá lớn, hẳn là dùng để đồ của tiểu thư, cũng đựng không được quá nhiều đồ vật.
Có muốn tôi gọi điện thoại cho phu nhân hay không?”
Diệp Quân Tước bực bội vẫy tay, lấy điện thoại ra bám số Khúc Thanh Ca, lại nhắc nhở ở trạng thái tắt máy.
anh đoán được mắy phần, cô là muốn về Hải Thành, rời khỏi anh… Lần không giống lần trước, cô không phải do phát cáu, anh có thể cảm giác được, đối với chuyện tối hôm qua, anh có chút ảo não, lập tức gọi điện thoại cho A Trạch: “Đi, nhanh đi tìm Khúc Thanh Ca, cô ấy vừa đi lúc trời sáng, đi xem một chút chuyến bay Hải Thành gần nhất chính là lúc nào, cô ấy mang theo đứa nhỏ, đại khái đang ở sân bay.”
Cúp điện thoại, anh thay quần áo, cầm lên chìa khóa xe đi thẳng đến sân bay gần nhát.
Trên đường anh lái xe rất nhanh, trước đó bởi vì chân tổn thương thật lâu đều không có lái xe, thoáng có chút lạnh nhạt, nhiều lần hiểm hiểm đụng vào, trán của anh cũng toát ra một tầng mồ hôi dày đặc.
Thật vất vả an toàn đến sân bay, người đông nghìn nghịt trước mắt làm tâm anh lạnh một nửa, lúc gọi điện thoại cho A Trạch anh không cần thận bàn giao, A Trạch sẽ không phải cũng là một mình đến chứ? Nhiều người như vậy, hai người bọn anh không biết đến tìm tới bao giờ.
Rất nhanh, A Trạch cũng chạy tới, may mà A Trạch mang theo mấy người