Sự thật chứng minh, anh so với tưởng tượng của cô còn điên cuồng hơn, thời điểm khó chịu đựng nhất, cô không khỏi phát ra chút âm thanh kinh tâm động phách, ai ngờ cửa số phòng không đóng, Tiểu Đoàn Tử đang chơi đùa ở sân trong nhà một mặt hiếu kỳ hỏi má Lưu: “Cha đang đánh mẹ sao?”
Tiểu Đoàn Tử sắp hai tuổi rồi, câu có máy từ có thể nói đầy đủ rõ ràng rồi.
Má Lưu đỏ mặt lên, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào với Tiểu Đoàn Tử: “Chuyện này… Chuyện này… Không phải… Sao cha con lại nỡ đánh mẹ con chứ? Chắc là đang cắn lỗ tai.”
Khuôn mặt bé nhỏ của Tiểu Đoàn Tử hiện lên một tia hoảng sợ: “Lỗ tai… Có thể ăn sao?”
Má Lưu thực sự không có cách nào khác, chỉ có thể bịt kín lỗ tai Tiểu Đoàn Tử lại: “Đừng nghe, chúng ta vào phòng bếp, bà làm chút đồ ăn cho con.”
Động tĩnh ở trên lầu kéo dài hai tiếng cũng không có dấu hiệu kết thúc, Ôn Ngôn nằm lỳ ở trên giường chịu đựng cũng không có giơ cờ trắng kêu đầu hàng, chỉ có loại cảm giác chân thực này, mới có thể thật sự nói rõ ràng với cô, Mục Đình Sâm thật sự trở về rồi.
Đến lúc sắc trời gần tối, Mục Đình Sâm cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, đợt này anh gầy đi rất nhiều, vẻ mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng, ngón tay vốn dĩ đã thon dài, cũng lộ ra khớp xương càng thêm rõ ràng.
Nhìn anh, Ôn Ngôn thấy thật đau ñ lòng, trận này, cô và anh, ai cũng không dễ dàng vượt qua.
Lúc cô mặc quần áo xong đi xuống dưới lầu, má Lưu đã cho người chuẩn bị xong bữa tối, thấp giọng nói: “Phu nhân, ăn cơm sao? Thiếu gia có phải là còn ngủ không?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Vâng, còn ngủ, mới vừa ngủ thôi.
Không cần gọi anh ấy ăn cơm, đợi anh áy tỉnh rồi làm đi.
Đúng rồi, con thấy hình như anh ấy luôn ho khan, có thực phẩm gì giúp tẩm bổ được không?”
Má Lưu đáp: “Có, chờ cậu ấy dậy rồi tôi làm cho cậu ấu.
Lão Lâm nói cậu ấy ho khan là di chứng của phổi do rơi xuống nước, không dễ lành được, nhưng mà thường xuyên bồi bổ sẽ tốt lên thôi.”
Trong lòng Ôn Ngôn có chút cảm giác khó chịu, nhưng mà người có thể sống thật khỏe mạnh trở về là tốt rồi.
Cô bế Tiểu Đoàn Tử cùng đến trước bàn ăn ăn cơm, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên xích lại gần cắn cô lỗ tai một chút, nhẹ nhàng, có chút ngứa, làm cô nỗi hết da gà nên: “Làm gì thế?”
Tiêu Đoàn Tử vẻ mặt thành thật nói: “Cha, cắn lỗ tai mẹ, làm mẹ đau đến khóc lên.”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái, cái này… Tạo nghiệt rồi… cô căn bản là không có khóc được không?!
Trong đêm, Ôn Ngôn cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc, từ mấy tháng trước đến nay cũng chưa từng được ngủ một giấc ngon.
Cả đêm đều ôm Mục Đình Sâm không buông tay, trong lúc ngủ mơ cũng gắt gao ôm chặt lấy anh.
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Mục Đình Sâm mang theo một vẻ mặt trêu tức mà đùa cô: “Nếu không phải nhờ trận chết sảy này, anh còn không biết em yêu anh bao nhiêu, ngay cả nói mớ cũng gọi tên anh, còn ôm chặt lầy anh một đêm.”
Ôn Ngôn da mặt mỏng, không chịu thừa nhận: “Không có…
Không còn sớm nữa, đứng lên đi, hôm nay anh có đến công ty không? Nếu mệt, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, em làm giúp anh.”
Mục Đình Sâm thần sắc nghiêm túc máy phần: “Không cần, em ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện của công ty để cho anh lo.
Rất nhiều chuyện em không giải quyết được, ví như…
Kỷ Thừa Hoằng.”
Nghe được tên Kỷ Thừa Hoằng, Ôn Ngôn hận đến nghiền răng: “Cái tên ngụy quân tử kia, em thật hận không thể giết chết hắn! May mà Lan Ninh bên kia cũng không làm bậy theo anh, Lan Ninh đưa cổ phần của anh ấy cho em rồi.”
Mục Đình Sâm “ừ” một tiếng, cứ như vậy trần trùng trục trước mặt cô xuống giường đi vào nhà tắm, cô xấu hỗ dời ánh mắt đi, nhưng mà vẫn nhịn không được liếc trộm nhiều lần Ăn sáng xong, Mục Đình Sâm liền đến công ty, Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử cùng đứng ở cổng tiễn xe anh đi, giống như lại trở về lúc trước, lại là buổi sáng bình thường thế này.
Chuyện Mục