Carmilla không có bởi vì lời của Đường Xán mà tức giận, ngược lại gác chéo chân vênh váo hống hách nói: “Anh đừng vội đuổi em đi, cũng không phải em nghĩ đến ở chỗ anh, là mẹ anh xin em tới.
Em là nhìn bà ấy đáng thương mới kêu bà ấy một tiếng mẹ, ít năm như vậy ở nhà em tận tụy, không có công lao cũng có khổ lao, từ nhỏ đến lớn bà ấy đối với em cũng không tệ lắm.
Nói thật với anh, lần này nếu anh không cùng chúng ta đi, ba em sẽ ly dị với mẹ anh, đến lúc đó bà ấy cái gì cũng không có.
Vốn dĩ ba em không thích bà ấy nhiều, chỉ là bởi vì bà ấy và mẹ ruột em dáng dấp có mấy phần tương tự mà thôi, nếu như bà ấy lại không có chút giá trị lợi dụng, giữ lại cũng vô ích.
Còn nữa, bà ấy không tính để cho anh lấy thân phận con trai bà ấy trở lại bên người bà ấy, mà là lấy danh nghĩa nhà thiết kế Đường Xán, coi như con rễ, hiểu không?
Sáng sớm bà ấy cho em xem qua hình và tài liệu về anh, em cảm thấy anh nhìn rất vừa mắt, đúng rồi, thuận tiện hỏi một chút, chuyện cũ của anh và người phụ nữ tên Jessica đó, có phải là thật hay không? Nếu như đúng, em thật sự rất phiền não… Chia tay người bạn gái này của anh, đối với mọi người đều tốt, em coi như là không biết, tối nay cô vẫn ở nhà anh qua đêm, em rất rộng lượng.”
Sắc mặt Đường Xán trầm xuống, nếu như Carmilla nói là sự thật, vậy có phần quá tôi tệ rồi.
Rõ ràng anh là con trai ruột của Bạch Mộ Tỉnh, lại không thể lầy thân phận đường đường chính chính vốn nên có xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngược lại muốn hoang đường cưới Carmilla, trở thành “con rễ” của Bạch Mộ Tinh, điều không những hoang đường này, còn cực kỳ nực cười.
Rất rõ ràng chồng Bạch Mộ Tinh cũng không muốn công khai chuyện Bạch Mộ Tỉnh còn có một người con, nhưng Bạch Mộ Tỉnh vẫn là thà hy sinh Đường Xán, đồng ý những điều kiện buồn nôn của người ta vì để giữ hư vinh và cái gọi là nhà của bà ta, vậy anh Đường Xán coi là cái gì?
“Cô nói cho Bạch Mộ Tỉnh, tôi sẽ không cưới cô, cũng sẽ không đi cùng cô.
Còn nữa, chuyện tôi và Jessica là thật, cô ngàn vạn lần nên để tâm đi.
Bây giờ cô là tự mình đi ra ngoài hay là để tôi động thủ đem cô ném ra ngoài?” Nhìn biểu tình của Đường Xán không giống đùa, vênh váo nghênh ngang trên mặt Carmilla giảm bớt chút, có điều vẫn là ngồi không nhúc nhích: “Anh tức giận với em cái gì? Đi mà nỗi giận với mẹ anh… Hôm nay nếu em từ cánh cửa này đi ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện, anh không phải phụ trách sao? Em là lần đầu tới nơi này, cuộc sống không quen, anh nghĩ cho kĩ đi.”
Đường Xán đang muốn phát cáu, Từ Dương Dương kéo lại anh: ” Được rồi, hôm nay quá muộn, để cho cô ta ở chỗ này đi, em đi về trước, ngày mai anh nói chuyện lại với mẹ anh thật tốt.”
Đường Xán quả quyết không muốn Carmilla cứ ở lại như vậy: “Không được, anh cũng không phải người không có nguyên tắc như vậy, dựa vào cái gì mà em đi để cô ta ở lại? Hoặc là em cũng ở lại, hoặc là anh đi cùng em.
Cô ta thích sống ở chỗ này thì để cô ta ở lại!”
Từ Dương Dương không biết nên nói cái gì cho phải, cô thừa nhận cô không bằng lòng để Carmilla và Đường Xán đơn độc sống chung một phòng, nhưng sau khi cô biết ý của Bạch Mộ Tỉnh, trong lòng vô hình có loại cảm giác vô lực, bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác của Đường Xán, ban đầu mẹ cô cũng bắt cô không được thân mật với Đường Xán, tình cảnh Đường Xán lúc đó khẳng định giống cô bây giờ vậy.
Carmilla sống chết không chịu rời đi, Đường Xán cũng không chịu để Từ Dương Dương đi, cuối cùng ba người cũng ở lại.
Đường Xán nhìn thấy Carmilla liền tức lên, đưa Từ Dương Dương trở về phòng khóa trái cửa phòng, mắt không thấy thì bình yên.
Lúc đêm khuya vắng người, Đường Xán và Từ Dương Dương ôm nhau nằm ở trên giường, Từ Dương Dương hỏi: “Chuyện lĩnh chứng… còn giữ lời không?”
Thái độ của Đường Xán kiên định không dời: “Đương nhiên chắc chắn, đã nói rồi ngày mai đi thì ngày mai đi, ngày mai anh xin nghỉ một ngày, không đi làm, lĩnh chứng xong anh đưa