Ôn Ngôn cứng họng không còn gì để nói, cô đã được trải nghiệm qua rồi, thời thanh xuân của cô làm gì mà dám có nổi loạn chứ? Nhưng mà nhìn mức độ chiều chuộng của Mục Đình Sâm với Tiểu Đoàn Tử như hiện giờ, thì chắc là đến lúc đó cũng sẽ không đối xử với Tiểu Đoàn Tử giống như đối xử với cô lúc nhỏ đâu nhĩ?
Ngày hôm sau, Mục Đình Sâm vừa đến công ty liền gọi Đường Xán đến phòng làm việc.
Đương nhiên là trước đó Ôn Ngôn đã nói cho Đường Xán biết tình hình của ngày hôm qua rồi, Đường Xán chắc chắn là không thể tránh khỏi phải chịu một trận mắng nhiếc, chuyện liên quan đến công ty thì Mục Đình Sâm vẫn luôn rất nghiêm khắc.
Đường Xán biết tình hình, ngoan ngoãn đi đến, Mục Đình Sâm nói anh ngồi mà anh không dám ngồi xuống, đứng rất nghiêm chỉnh: “Mục tổng, tôi không biết là mẹ tôi lại làm chuyện như vậy, gây phiền phức cho anh như thé, thành thật xin lỗi anh.”
Mục Đình Sâm đón lấy cốc hồng trà mà Đới Duy bưng đến, nhấp một ngụm rồi nói: “Không cần phải căng thẳng như vậy, tôi gọi cậu đến đây không phải là để trách mắng cậu.
Tôi muốn hỏi xem ý kiến của cậu là thế nào, cậu có ý định muốn rời khỏi Mục thị không thôi? Cậu mà muốn rời khỏi đây, vậy thì hãy nghĩ cho kỹ, tôi sẽ không nhất định giữ người mà không buông đâu.
Cậu mà không muốn rời đi thì cũng không có ai có thể cướp người từ trong tay tôi được cả.”
Đường Xán im lặng hai giây rồi nói rất dứt khoát: “Tôi chưa từng bị dao động về chuyện này, tôi không muốn rời khỏi Mục thị, tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ anh đã giúp tôi một tay, huống hồ Mục thị cũng rất thích hợp với tôi, đối với sự phát triển sau này của tôi cũng rất tốt.
Ở đây có công việc mà tôi yêu thích, thành phố này cũng có người mà tôi yêu thương, tôi không hề muốn rời đi.”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Vậy thì tốt, con người có lúc mềm lòng mà làm hỏng việc, bên chỗ mẹ cậu chắc cậu cũng đã biết là phải làm thế nào rồi.
Trước khi có thể giải quyết được việc này, cậu tạm thời không cần đến công ty nữa, mang tâm trạng mà làm việc thì cũng sẽ không đạt được hiệu quả tốt gì, tôi để cho cậu nghỉ phép, giải quyết xong việc này rồi quay lại, Mục thị so với mẹ cậu thì vẫn là đối xử có tình người hơn với cậu, không phải chỉ là nghĩ đến có mỗi lợi ích không đâu.”
Về điểm này thì Đường Xán không thể phủ nhận, anh cười gượng gạo nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Mục tổng, vậy thì tôi xin đi trước, tôi sẽ cố gắng để giải quyết tốt việc này.”
Mục Đình Sâm xua xua tay, Đường Xán liền đi ra ngoài.
Ôn Ngôn thì đang đợi ở cửa cầu thang máy, nhìn thấy Đường Xán đi ra, cô hạ thấp giọng hỏi: “Tình hình thế nào? Nhìn gương mặt thiểu não của anh, bị mắng rồi à? Anh ấy chỉ là miệng miệng thế thôi, nhưng lòng dạ thì không xấu, anh đừng có mà để bụng nhé.”
Đường Xán nhìn cô mỉm cười, nói: “Mục tổng không hề mắng tôi, anh ấy cũng không hề đáng sợ như cô nói.
Anh ấy còn cho tôi nghỉ phép nữa, để tôi có đủ thời gian giải quyết chuyện này.
Anh ấy nói không hề sai, người quá mềm lòng thì không làm tốt được việc, là lúc cần phải giải quyết rồi.
Tôi đi trước đây, xong việc thì sẽ mời cô ăn cơm.”
Ôn Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, có chút bất ngờ, hôm qua Mục Đình Sâm rõ ràng là rất tức giận, không ngờ lại không mắng người.
Rời khỏi công ty, Đường Xán gọi điện thoại cho Bạch Mộ Tinh, lúc điện thoại được kết nói, thái độ của anh rất hòa hoãn: “Bây giờ mẹ có thời gian không? Ra ngoài gặp mặt được không vậy?”
Bạch Mộ Tinh đương nhiên là lập tức đồng ý, Đường Xán có thể chủ động gọi cho bà ta, bà ta cầu mong còn không được.
Hai người ở quán café mà Đường Xán bình thường thích đến nhất gặp nhau, Bạch Mộ Tinh thì vẫn với dáng vẻ của một người mẹ hiền từ, đối với chuyện ngày hôm qua ở Mục thị thì không hề nói một lời nào: “Xán Xán, quán café này không hề tồi, không ngờ café ở trong nước cũng có hương vị ngon như thế này, vẫn là con trai mẹ biết tìm chỗ.”
Đường Xán cau mày lại: “Trong mắt của mẹ, đất nước mà mẹ sinh ra và lớn lên lại không bằng nơi mà đã gả qua bên đó sao? Con không hề cảm thấy ở nước ngoài tốt đến mức nào cả.”
Bạch Mộ Tinh cười: “Mẹ không phải là có ý đó, con có phải là muốn nói là mẹ sính ngoại không? Mẹ chỉ là ở nước ngoài ở quá nhiều năm mà thôi.
Xán Xán, con gọi mẹ ra đây có phải là chuyện đó đã có chuyển biến không? Con có thể đi cùng mẹ không?”
Đường Xán mím môi, lấy dũng khí nói: “Mẹ, con xin lỗi, thật sự là con không thể đi cùng mẹ được, con thích nơi này, nơi này có công việc mà con yêu thích và người mà con hu vọng có thể dắt tay đi hết cuộc đời này.
Mẹ có thể thỉnh thoảng nghĩ cho con một chút được không? Con không trách mẹ lúc đó đã vứt bỏ con