Rốt cuộc là cô đã làm gì sai chứ? Mục Đình Sâm cũng đã làm gì sai?
Cô rất muốn bỏ đi luôn, nhưng mà đến cuối cùng vẫn là mềm lòng, không yên tâm Trần Hàm, thế nên ở lại bệnh viện với Trần Hàm cả một ngày trời, đến đêm khuya mới rời đi, trước đó cô còn mua đồ ăn và đồ uống cho bà, kể cả là Trần Hàm không thèm nhìn đến, suýt chút nữa là vứt thẳng đống đồ đó đi ngay trước mặt cô.
Cô thấy mệt rồi, cũng đã làm tắt cả những gì có thẻ.
Lết tắm thân mệt mỏi đi về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm vẫn chưa hề nghỉ ngơi, đang ở trong thư phòng nói chuyện điện thoại với Diệp Quân Tước, vẫn là vì chuyện của Kỷ Thừa Hoằng, từ đêm hôm qua Diệp Quân | Tước đã đuổi theo Kỷ Thừa Hoằng cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được anh ta, nhưng mà cũng không dám buông lỏng, người thì đã ở ngay trước mắt rồi, một khi lơi lỏng thì tắt cả sẽ thành công cốc.
Không chỉ có Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm mệt mỏi, Diệp Quân Tước cho đến bây giờ vẫn chưa dám chợp mắt, không dám nghỉ ngơi một giây phút nào.
Tắt cả mọi người đều kiên trì như vậy, nỗ lực như vậy để giải quyết rắc rối lớn là Kỷ Thừa Hoằng này, càng như vậy, thái độ của Trần Hàm lại càng khiến cho Ôn Ngôn thấy thất vọng, trong lòng của Trần Hàm chỉ có Khương Nghiên Nghiên, chỉ có việc Khương Nghiên Nghiên đang nằm trong phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, Trần Hàm đổ tất cả sai làm và hận thù của mình lên tất cả mọi người.
Gọi điện thoại xong, Mục Đình Sâm uễ oải dựa vào thành ghế châm điều thuốc, hiếm hoi lắm mới có được giây phút thư giãn.
Bao thuốc đặt ở trên bàn làm việc còn mới nguyên, vừa mới được bóc ra mà thôi, nếu không phải là vì trong lòng quá bức bối thì anh cũng sẽ tuyệt đối không động đến thuốc lá.
Lúc Ôn Ngôn đi vào, anh liền bát giác che bao thuốc lá đi, điều thuốc trong tay vẫn chưa kịp xử lý.
Ôn Ngôn chỉ cười cười: “Không sao, anh hút đi, hút ít thì cũng không sao, phổi của anh không còn được khỏe như trước nữa, em không muốn ngày nào cũng nghe thấy tiếng anh ho khù khụ.
Tối như thế này rồi mà sao anh vẫn chưa đi ngủ? Công ty không thể nào mà không có anh được, mấy ngày hôm nay em không đến công ty, bên Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên em sẽ đi trông, anh không cần phải bận tâm, anh chỉ cần lo quản công ty là được rồi.
Kỷ Thừa Hoằng… sau khi bắt được thì nhất định không được bỏ qua cho anh la Mục Đình Sâm bức bối thở dài ra một hơi: “Anh biết rồi, anh chỉ là cảm thấy hơi bực bội mà thôi, không ngủ được, em đi ngủ trước đi, em còn phải ứng phó với mẹ em nữa, về mặt tinh thần thì mệt hơn anh nhiều.”
Về điểm này thì anh ấy nói quá đúng, chắc là chẳng bao nhiêu lâu nữa, Ôn Ngôn sẽ bị Trần Hàm giày vò đến phát điên mắt.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn đi đến bệnh viện từ sớm, Trần Hàm vẫn cứ ngồi túc trực ở bên ngoài phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, bà là một người rất coi trọng thể diện và hình thức như thế, vậy mà giờ vì quá mệt mà có thể nằm thẳng trên ghế băng dài nghì ngơi.
Cảnh tượng này khiến cho cô vô cùng cảm động.
Đồ ăn và đồ uống cô mua trước khi đi về ngày hôm qua thì vẫn còn nguyên xi gần như chưa hề bị động đến, nước cũng chỉ là mới uống có một chút.
Chỉ mới có mấy ngày thôi mà Trần Hàm đã gày hẳn đi.
Ôn Ngôn đi đến đưa đồ ăn sáng nóng hổi cho Trần Hàm: “Ăn chút đồ ăn đi, đừng để Khương Nghiên Nghiên còn chưa tỉnh lại mà bà lại gục xuống trước rồi.”
Trần Hàm không nhìn cô, chỉ lạnh lùng quay mặt đi.
Bên Khương Nghiên Nghiên chắc chắn sẽ là trường kỳ kháng chiến, lúc ban đầu thì Trần Hàm còn có thể kiên trì từng giờ từng phút trực trong bệnh viện, sau đó thời gian lâu rồi thì bà cũng không chịu nổi nữa, chủ yếu là ván đề tắm rửa không được tiện lợi, bà cũng không cho phép bản thân mình lôi thôi lếch thếch.
Nhưng mà bà không còn tiếp tục ở Mục trạch nữa, mà tạm thời ở trong một khách sạn ở gần bệnh viện.
Hành động này rõ ràng là muốn vạch rõ ranh giới với Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, đến cuối cùng thì trong lòng Trần Hàm