An Tuyết Ly nhìn ra mắt của anh thể hiện không vui, cũng ngừng chủ đề này lại: “Được, cháu đi đi, Trần Nặc về nhà rồi nhỉ? Cháu tự lái xe cẩn thận một chút.”
Xuyên qua cửa sổ, nhìn Mục Đình Sâm lái xe đi xa, sắc mặt nhu hòa của An Tuyết Ly dần dần rút đi, gọi má Lưu đến trước mặt.
Má Lưu không không muốn giao thiệp với bà, vẻ mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao phu nhân? Tôi còn chưa dọn dẹp xong.”
An Tuyết Ly đánh giá má Lưu một chút, nhàn nhạt vạch trần: “Là bà không muốn nói chuyện với tôi đi? Bình thường bà ngoài việc chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, căn bản không cần làm việc nhà gì.
Tôi có chút chuyện muốn hỏi bà thôi, bà ngồi đi.”
Má Lưu đứng thẳng, lạnh như băng nói: “Tôi không ngồi, tôi chỉ là một người làm, không có lý do gì được ngồi chung với chủ nhân, bà có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
An Tuyết Ly không so đo thái độ của má Lưu: “Không ngồi thì không ngồi, Ôn Ngôn thật lợi hại, những năm này ở Mục gia, mua chuộc không ít lòng người, chí ít bà và Lâm quản gia đều hướng về nó.
Sau lưng, nó cho các người không ít lợi ích đi? Nếu không thì một cô nhi được nhận luôn, sao có thể thắng được tôn trọng của mọi người? Tôi muốn hỏi bà, Diệp Quân Tước và con riêng Mục gia, có quan hệ gì? Chuyện này hẳn là bà biết?”
Má Lưu không chịu được người khác nói Ôn Ngôn không tốt, lập tức giận đến nhăn mặt lại: “Bà có thể đừng thành kiến với phu nhân như vậy không? Lúc bà không đến mọi thứ đều yên ổn, bà vừa đến trong nhà liền gà bay chó chạy.
Lương tâm trời đất cho, sao cô ấy có thể mua chuộc lòng người? Tôi chỉ biết là giữa người và người cần tôn trọng lẫn nhau, tình cảm là vô giá! Bà hỏi con riêng Mục gia làm cái gì? Chuyện này có quan hệ gì với bà sao? Bà chỉ là dì nhỏ của thiếu gia, cũng không phải họ Mục!”
An Tuyết Ly trực tiếp không để ý đến lời nói không quan trọng của má Lưu: “Bà trực tiếp trả lời tôi là được rồi, cuối cùng thì Diệp Quân Tước có phải là con riêng Mục gia hay không? Chính là cái tên con riêng và mẹ hắn bức chị gái tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền biết sao?”
Lúc này trong lòng má Lưu đang tức giận với An Tuyết Ly, thấy An Tuyết Ly một mực tìm hiểu chuyện Diệp Quân Tước, bà nghĩ đến Diệp Quân Tước cũng không phải người lương thiện gì, phải có người trị trị An Tuyết Ly, liền nói chân tướng ra: “Đúng, Diệp Quân Tước chính là con riêng Mục gia, bà có thể làm gì anh ta?”
An Tuyết Ly cắn chặt răng, chú ý suy nghĩ cái gì, không có lên tiếng.
Má Lưu tức giận quay người rời đi, bà cũng không có thời gian hầu hạ “Đại thánh” này.
Một lát sau, An Tuyết Ly một thân một mình chậm rãi lên lầu trở về phòng, mở Laptop, lật ra tư liệu trước đó thu thập.
Là tư liệu liên quan đến chuyện Mục Đình Sâm bị tai nạn trên biển kia, tin tức Kỷ Thừa Hoằng ác ý tuyên bố cũng bị bà tìm được.
Chuyện gì cũng không có lửa thì sao có khói, đưa tin thảo.
luận Diệp Quân Tước là con riêng Mục gia, coi như cuối cùng Mục Đình Sâm trở về phủ nhận trước mặt mọi người, nhưng là bà từ miệng má Lưu biết được chân tướng, cũng có nghĩa là tin tức đưa cũng có một phần là thận, còn là một phần lớn.
Một là con riêng, một là cô nhi có bố bị hại chết, Diệp Quân Tước và Ôn Ngôn hai người đều có động cơ, không phải sao? Bà tuyệt đối không cho phép bên người Mục Đình Sâm có tồn tại nguy hiểm như vậy, Ôn Ngôn thành người bên gối Mục Đình Sâm, Triển Trì thành Diệp Quân Tước, còn là cổ đông Mục thị, tất cả mọi chuyện giống như đang phát triển theo phương hướng xấu nhát…
Nhanh chóng xem lại tư liệu một