An Tuyết Ly không để ý Trần Mộng Dao, nhìn về phía Ôn Ngôn, nếu đã tới rồi thì bà sẽ không về tay không: “Ôn Ngôn, nếu đêm nay Đình Sâm còn qua đêm ở chỗ cô, ngày mai tôi sẽ công khai hết tất cả việc làm của mẹ nuôi nó, để cho tất cả mọi người đều biết nó là con của tôi.
Cô biết đấy, nó không hy vọng chuyện đấy xảy ra, nếu cô muốn nhìn nó sống không bằng chết,cô cứ việc quán lầy nó đi.
Dù sao tôi cũng đã làm người xấu rồi, không ngại làm đến cùng.
Sau này, nó sẽ cảm kích tôi, cảm kích tôi đã để nó rời xa cô.
Nếu cô thật sự nghĩ cho nó thì đừng để chuyện như thế xảy ra nữa, đừng có ép tôi.”
Loại chuyện uy hiếp dụ dỗ này An Tuyết Ly thành thạo nhất, một lý do có thể đồng thời uy hiếp Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm.
Ôn Ngôn cũng không quên Mục Đình Sâm “gánh tội thay”
mẹ nuôi lâu như vậy, thà rằng để cô hiểu lầm tai nạn máy bay là do anh làm, đủ để chứng minh, phu nhân Mục gia lúc trước đối với anh quan trọng bao nhiêu, An Tuyết Ly là đang bắt lây điểm này.
*Nói xong chưa? Nói xong thì bà có thể đi rồi.” Ôn Ngôn không tỏ thái độ, nhàn nhạt ra lệnh đuổi khách.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Ngôn, trong lòng An Tuyết Ly có chút đoán không được cô đang nghĩ như thế nào, uy hiếp thế này, đối với cô hữu dụng không? Nếu như cô yêu Mục Đình Sâm, vậy thì hữu dụng, không yêu, đương nhiên sẽ vô dụng.
An Tuyết Ly chân trước vừa ra cửa, chân sau ở cửa lớn liền bị Trần Mộng Dao hung ác quẳng lên.
An Tuyết Ly tức giận đến hít sâu máy khẩu khí mới đè lửa giận xuống, hôm nay coi như là xui xẻo, nhưng mà… có lẽ không phải không có chút thu hoạch nào.
Buổi chiều, khi Mục Đình Sâm trở về, trần Mộng Dao đã đi rồi.
Má Lưu liếc mắt ra hiệu với anh một cái, anh nhìn về phía Ôn Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon, cảm thấy hiểu ra: “Dì nhỏ đã tới đây?”
Ôn Ngôn gật đầu, không nhìn anh: “Anh vẫn nên trở về đi, nếu không ngày mai thân thế của anh liền bị tung ra cho cả thành đều biết.
Chuyện gì An Tuyết Ly cũng làm ra được, tiếng thơm là nói vì anh, còn cho rằng sau này anh sẽ cảm kích sự “trợ giúp” của bà ta, em lại cảm thấy sẽ không, loại người tự cho mình là đúng là đáng sợ nhất.”
Mục Đình Sâm cau mày: “Bà ấy cũng uy hiếp em?”
Ôn Ngôn nghe được một chữ “cũng”, khẽ hừ một tiếng: “Mưu kế hay, anh cũng bị uy hiếp? Thật sự, may là từ nhỏ anh không lớn lên bên cạnh bà ta, những chuyện xảy ra trong những năm đó đúng là ảnh hưởng rất lớn đến bà a, nhưng có nhiều thứ, thực chất bên trong đã có sẵn rồi, bất luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Được rồi, không nói những thứ này, anh ngoan ngoãn trở về đi, em không giữ anh lại ăn cơm nữa.”
Mục Đình Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như: là đang nỗi giận.
Má Lưu kéo anh ra cổng, ra hiệu ngầm với anh đừng cưỡng ép ở chỗ này, tâm tình Ôn Ngôn cũng không tốt, đến lúc đó An Tuyết Ly thật sự làm vậy, ai cũng không dễ chịu.
Cuối cùng, Mục Đình Sâm bề theo Tiểu Đoàn Tử, vẫn là rời đi.
An Tuyết Ly bị giật nảy mình, chưa kịp tìm gậy, vịn ghế đứng lên: “Đình Sâm, con làm cái gì vậy? Mẹ bận rộn cả buổi chiều… Là Ôn Ngôn nói cho con sao? Cô ta thật biết cáo trạng!”
Mục Đình Sâm quay đầu nhìn chằm chằm An Tuyết Ly, ánh mắt sắc như lưỡi đao: “Rốt cuộc thì dì muốn tôi phải làm thế nào? Dì làm cho vợ chồng tôi ly tán, còn muốn tôi mãi mãi cũng không được gặp họ sao? Đó là vợ và con trai tôi, dì đã máu lạnh đến mức nào? Chính dì trải qua quá khứ khó khăn, hiện tại cũng không muốn cho người khác sống tốt có phải không? Cuộc sống hỏng bét của dì à cũng không phải