An Tuyết Ly yếu đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào: “Con đang nói cái gì vậy? Mẹ không biết Ôn Ngôn đã nói gì với con nhưng mẹ không làm loại chuyện, mẹ không làm, chính là không làm! Mẹ ở nhà đến ngây người ta, chuyện của công ty vốn dĩ không hề tiếp xúc, chỉ là hôm đấy mẹ tới công ty thì liền xảy ra chuyện đó, không phải đúng lúc quá sao? Con còn nghỉ ngờ là mẹ đã hại Ôn Ngôn, tại sao không thử nghĩ lỡ như có người muốn nhân cơ hội tính toán mẹ? Đâu phải chỉ có mẹ hận Ôn Ngôn, cô ta cũng không hận mẹ sao? Con dám nói là cô ta không ghét mẹ không?”
“Ngay khi bước vào cửa, cô ta đã hỏi mẹ tại sao lại tính toán với cô ta.
Mẹ không làm điều đó nên đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Cô ta đẩy mẹ xuống cầu thang, biết là chân của mẹ không tốt, không thể phản ứng trước kích thích, loại phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy, con vẫn muốn ở bên cô ta ư? Con vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta sao?”
Ôn Ngôn tức giận toàn thân run rẩy, nhưng cô vẫn không nói gì, nếu Mục Đình Sâm nghe lời An Tuyết Ly, thực sự tin điều đó, thì cô cũng chẳng còn phải giải thích, người đàn ông này, không đáng để cô chờ đợi, không xứng để bảo vệ cô.
Mục Đình Sâm không biết đang nghĩ gì, nửa ngày cũng chưa thốt ra được một câu, cuối cùng, anh chỉ nói một câu: “Dì nghỉ ngơi cẩn thận đi, lát nữa chú Lâm sẽ tới và đưa dì về nhà.”
Nói xong, anh quay người đi về phía cửa nơi Ôn Ngôn đang đứng, khi đi ngang qua cô, liền nắm lấy tay cô.
An Tuyết Ly đứng dậy hét lớn: “Đình Sâm!”
Mục Đình Sâm không dừng bước, cùng Ôn Ngôn rời khỏi bệnh viện.
Ôn Ngôn im lặng cả đoạn đường, để anh đưa cô đi về phía trước, kế tiếp, anh có chất vấn cô không? Lúc mới rời phòng bệnh, anh đối với An Tuyết Ly thái độ ôn hòa như vậy, có phải anh tin lời An Tuyết Ly nói rồi không?
“Tại sao em không nói với anh?” Anh đột ngột hỏi cô.
Ôn Ngôn giương mắt nhìn anh: “Nói cho anh biết cái gì?”
Anh buông cổ tay cô ra, thay vào đó là nắm lấy vai cô: “Anh đã biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, tại sao ngay từ đầu em không nói cho anh biết? Em nghĩ tự mình đi tìm bà ấy có ích sao? Chẳng lẽ em nghĩ là anh vẫn sẽ tin bà ấy và nghỉ ngờ em?”
Ôn Ngôn có chút sững sờ, không nhận ra là mình đã dừng bước: “Anh… anh không nghĩ là em đẩy bà ta xuống lầu sao?”
Mục Đình Sâm quay mặt lại nhìn cô, khóe môi cong lên ý cười: “Em nghĩ cái gì vậy? Nếu như em muốn làm như vậy thì em đã làm từ lâu lắm rồi.
Sẽ không chăm sóc bà ấy trong bệnh viện hơn một tháng trời, nhẫn nhịn ly hôn với anh.
Em đừng thuyết phục anh tiếp tục chịu đựng nữa.
Anh đã quyết định phải làm gì rồi, anh sẽ cho em một lời giải thích, và anh sẽ không bao giờ để em bị oan ức nữa.”
“Đình Sâm… “
Mục Đình Sâm đưa tay lên chạm vào má cô: “Được rồi, đừng khóc, anh đưa em về nhà trước, còn lại cứ giao cho.
anh.”
Ôn Ngôn gật đầu, nước mắt cô không kìm được, cô không phải là người sống tình cảm, nhưng khi anh dịu dàng nói những điều này với cô, cô vẫn cảm động, cô biết cái anh nói cho cô một lời giải thích nghĩa là gì.
Sau khi đưa Ôn Ngôn về nhà, Mục Đình Sâm liền rời đi.
Đến tận đêm khuya anh mới về Mục trạch.
Trước đây, mỗi lần anh về nhà đều có một sự mong đợi không thể giải thích được, bởi vì có người mà anh nhớ nhung ở nhà đang đợi anh ở nhà, nhưng bây giờ, mỗi khi anh về nhà, anh dường như khó mà cất bước, bởi vì người mà anh thương nhớ đã không còn ở đây.
Lúc vào cửa, phòng khách vốn dĩ tối om đột nhiên bật đèn, bởi vì chói mắt, ánh mắt của anh hơi híp lại, nhìn thoáng qua liền rơi vào An Tuyết Ly đang đứng ở đầu cầu thang.
An Tuyết Ly đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, dáng vẻ gầy yếu, giống như có thể bị gió thổi bay, băng gạc màu trắng trên đầu nhuộm một chút đỏ, đặc biệt chói mắt: “Sao bây giờ con mới trở lại? Lại ở chỗ của Ôn Ngôn kia sao? Cô ta là loại người như thế rồi tại sao con còn muốn ở cùng với cô ta? Có phải con muốn ép chết mẹ không?
Nhìn mẹ chết con sẽ vui vẻ lắm phải không? Tại sao con không hiểu nỗi khổ của mẹ?”