Mỹ nam tới đây! Khụ khụ ~~ Xin chào các vị độc giả! Tôi chính là Lục Hàn Tịch tuyệt thế cực phẩm đẹp trai nháy mắt giết vạn thiếu nữ thiếu phụ. Cái gì? Cô nói cuốn tiểu thuyết này nhân vật cô thích nhất là tôi? Ai nha, kia làm sao bây giờ? Cô to gan thổ lộ tiếng lòng như vậy sẽ bị những fan hâm mộ khác của tôi hành hung. Cô phải len lén yêu thích tôi biết không? A! Tác giả biến thái sao lại đánh tôi? [Thanh Đình: Hãy bớt sàm ngôn đi! Nhanh chóng diễn đi!]
Được rồi! Chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh!
Nói cho mọi người biết, Thời điểm tôi lên tiểu học năm thứ ba đã được một đám nhóc đuổi theo phía sau mông rồi!
Chỉ là, bọn họ đuổi theo tôi không phải là sùng bái tôi, cũng không phải là bị tôi cuốn hút. Mà là cả đám đuổi theo đánh tôi. Ai bảo toàn trường tôi là nam sinh đẹp trai nhất. Bọn họ ghen tỵ tôi! ╭(╯^╰)╮ Được rồi, tôi nói thật, nhưng thật ra là vì bình thường tôi hay khi dễ bọn họ, cho nên bọn họ rốt cục không thể nhịn được nữa bạo phát khởi nghĩa!
Cô hỏi khi đó tôi có sợ hay không? Buồn cười, tôi đã quen mặt người. Nhưng mà, vì thế tôi thường núp ở nhà vệ sinh nữ trộm khóc. Còn bị cô giáo hiểu lầm thành tiểu lưu manh. Thật là mất mặt
~~Sau đó mẹ tôi thay tôi ra mặt giải quyết đám nhóc kia, dĩ nhiên điều kiện là sau này tôi phải thu liễm, không thể tùy tiện khi dễ bạn học nữa. Tôi nghe lời mới là lạ.
Khi đó, trong rừng cây ở trường tiểu học tốt nhất trong trấn, một nam sinh ở sau lưng tôi quơ tay múa chân, một đám nữ sinh giống như con quạ hô to về phía tôi: “Wow! Đẹp trai ngây người, ngầu muốn chết, đơn giản không cách nào diễn tả được. Anh ấy mà nhìn tôi một cái thì có đi tìm chết cũng đáng giá.” Dĩ nhiên, câu cuối cùng có chút khoa trương. Dù sao khi đó, ngoại trừ giáo viên cùng hiệu trưởng không thừa nhận thân phận cùng địa vị của tôi, nhưng mà trên dưới già trẻ toàn trường đều có vài phần kính trọng đối với tôi, xưng tôi là Thần. [Thanh Đình: Là bệnh thần kinh thì có! -_-|||]
Khi đó, ba chữ Lục Hàn Tịch đơn giản chính là thần thoại. Tôi sống trong thần thoại không buồn không lo, tiêu diêu tự tại vui đến quên cả trời đất. Nhưng mà đột nhiên có một ngày, thần thoại của tôi bị một con mọt sách phá vỡ.
Vốn tôi được nữ sinh toàn trường công nhận là bạch mã hoàng tử, nhưng đám quạ kia kể từ ngày nhìn thấy người mới, từ đó về sau liền không bao giờ….. liếc mắt nhìn tôi một cái nào nữa. Sau lại, có một lần tôi đang chơi bóng trong sân thể dục, đột nhiên nghe được một đám quạ đen xì xào bàn tán cái gì mà con cóc, con lừa xấu xa. Lúc ấy tôi cười đến không còn hình tượng đẹp trai, người nào có cái tên ngu xuẩn như vậy chứ? Ha ha~~ Quá buồn cười. Chính là một học đệ không sợ chết len lén nói cho tôi biết, con cóc, con lừa xấu xa kia là đang nói tôi.
Tôi cùng với người mới tới cứ như vậy kết thù. Tô Nhiên, cậu chờ đó! Xem tôi chỉnh chết cậu.
Tô Nhiên và tôi học cùng lớp, vừa đúng ngồi ở vị trí phía sau tôi. Tôi thừa dịp lúc tan học đổ keo 502 xuống ghế ngồi của cậu ta. Nhóc con, để xem có dính rớt một tầng thịt trên mông của cậu hay không.
Nhưng mà, ối trời ơi! Tại sao? Ai tới nói cho tôi biết, tại sao người bị rớt thịt lại là tôi? Thằng nhóc kia thừa dịp tôi không chú ý liền đổi ghế của cậu ta và tôi.
Lúc cha tôi chạy tới liền nhìn thấy cái mông của tôi bị dính chặt vào ghế, cảm giác muốn chết đều có luôn rồi. Lúc đó, ông nhất định cảm thấy gương mặt già nua của mình cũng bị tôi làm cho mất sạch. Nhưng mà tôi chính là người câm ngậm hoàng liên, bị đánh rớt răng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Họ Tô! Chúng ta cưỡi lừa chờ xem! Sau lại, tôi tìm mấy nam sinh bị tôi khi dễ, sau khi tan học đi theo tôi cùng theo dõi Tô Nhiên, chuẩn bị lúc không có người trùm bao bố lên đầu cậu ta, sau đó đánh một trận. Nhưng mà chúng tôi phát hiện sau khi cậu ta tan học lại không có về nhà, mà là đi đến đứng ở một nhà phế phẩm, giúp ông chủ phân loại những đồ phế phẩm dính bùn bỏ đi kia trong hoàn cảnh bụi cát tung bay. Mấy người chúng tôi ngu ngốc, sửng sốt nhìn, quên mất phải đi đánh cậu ta. Tô Nhiên mới học năm thứ ba tiểu học, mới có chín tuổi giống như tôi, sao lại đi làm công việc vừa mệt vừa cực như vậy? Quần áo của cậu ta rõ ràng chỉnh tề như vậy, khuôn mặt cậu ta rõ ràng sạch sẽ như vậy, ánh mắt cậu ta rõ ràng trong suốt như vậy. Nhưng mà, cậu ta lại bằng lòng chạy đến cái nơi bỏ đi này, đứng cùng đám người bình thường không muốn liếc mắt tới, làm bạn với họ. Khi đó tôi đã đoán, nhà của cậu ta nhất định rất nghè đi?
Ngày đó chúng tôi không có đánh cậu ta. Tôi cũng không biết tại sao, từ sau ngày đó, tôi không bao giờ còn…… ghét cậu ta nữa.
Tôi cũng yên lặng thừa nhận trong lòng, cậu ta thật sự đẹp trai hơn tôi. Nhưng mà tôi không nói với ai cả, tôi không muốn để cho người khác biết chuyện cậu ta đẹp trai hơn so với tôi. [Thanh Đình: -_-||~~ Cậu cho rằng cậu không nói thì người ta sẽ không biết hay sao?]
Tôi thường xuyên sẽ đến xin Tô Nhiên chỉ một số đề toán. Chuông tan học vang lên tôi liền chủ động đi tìm cậu ta chơi, có lúc sau khi tan học cũng cùng cậu ta đi đến nhà phế phẩm làm việc. Nhìn ông chủ nhà phế phẩm phát cho chúng tôi mấy đồng tiền, lần đầu tiên tôi cảm giác bản thân là một người đàn ông thật sự. Tôi thông qua hai bàn tay của mình mà kiếm được số tiền đầu tiên trong đời.
Tôi đề nghị Tô Nhiên cùng nhau đi mua kem ăn, nhưng cậu ta nói với tôi cậu ta không thích ăn kem. Tôi không nói gì nữa. Tôi hiểu, cậu ta không muốn tốn tiền, cậu ta có một cô em gái nhanh đi học lớp một. Cậu ta nhất định là để dành tiền lại cho em gái bảo bối của cậu ta.
Sau đó, quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt, dĩ nhiên chuyện keo 502, cả hai đều không có nhắc lại Có câu tục ngữ nói rất hay: Anh hùng không đề cập tới chuyện dũng cảm năm đó. Dường như không thích hợp lắm, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy đó chính là dũng cảm. Sau lại, rốt cục sau khi kết thúc cuộc kỳ học kỳ hai năm thứ tư, tôi xin cậu ta mang tôi tới nhà cậu ta.
Ngôi nhà ở vùng ngoại ô trong trấn, như thế nào đây, căn nhà rách nát giống như trong phim võ hiệp. Mẹ của Tô Nhiên ngược lại rất đẹp, nhưng mà hai bàn tay lại rất thô, chai sần so với bà mẹ hàng năm luyện võ trong nhà của tôi còn nhiều hơn. Về phần em gái bảo bối của Tô Nhiên, dáng người nho nhỏ, hai mắt thật to, trái lại rất hiểu chuyện. Bởi vì Tô Nhiên yêu thương em gái của mình, cho nên tôi cũng thích em gái của cậu ta. Sau lại, tôi học được một thành ngữ: Yêu ai yêu cả đường đi. Tôi cảm thấy câu này dùng thật sự thích hợp.
Tô Nhiên không có cha. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện cậu ta chưa từng gặp cha của mình. Đều là mẹ của cậu ta một mình nuôi hai anh em. Vừa bắt đầu, bọn họ sống ở một thôn nhỏ bên ngoài trấn của chúng tôi, nhưng sau đó có một lão già luôn luôn quấy rầy mẹ Tô Nhiên, cộng thêm người dân trong thôn vẫn luôn khi dễ cô nhi quả mẫu bọn họ, cho nên cả nhà Tô Nhiên liền vạn bất đắc dĩ mà dời đến khu vực ngoại ô trấn trên. Mẹ của cậu ta tạm thời làm thêm ở một nhà máy dệt, một tháng tiền lương cực khổ miễn cưỡng đủ ăn cơm. Cho nên, Tô Nhiên liền gạt mẹ đi ra ngoài làm việc vặt. Chỉ là bởi vì không
nhận lao động trẻ em, cho nên cậu ta làm cũng rất cẩn thận. Cậu ta nói cậu ta đã thương lượng tốt với ông chủ phế phẩm, nếu như bị người ta phát hiện liền nói cậu ta là cháu của ông chủ.
Thời điểm Tô Nhiên nói với tôi điều này rất là tuỳ ý, giống như không phải đang nói chuyện của bản thân cậu ta. Nhưng mà tôi biết, trong lòng của cậu ta nhất định rất khổ, cậu ta nhất định cũng len lén khóc. Nhưng mà không chút nào nghi ngờ cậu ta chính là người đàn ông đích thực. Lục Hàn Tịch tôi khâm phục cậu ta.
Hơn nữa kỳ quái chính là, cha mẹ tôi cư nhiên rất thích Tô Nhiên. Sau khi mẹ tôi nghe tôi nói chuyện của cậu ta, liền đặc biệt đau lòng cậu ta. Bảo tôi kêu cậu ta cùng em gái đến nhà làm khách. Mẹ tôi vui mừng lôi kéo tay Tô Nhiên nói muốn thu cậu ta làm đồ đệ, còn nói phá lệ thu tôi làm Nhị đồ đệ.
Mẹ nói Tô Nhiên tư chất rất tốt, là kỳ tài luyện võ. Nhưng lại nói tôi không bằng một phần mười của cậu ta. Tôi tức giận. Nhưng mà, còn có người so với tôi kém hơn. Chính là em gái ngốc của Tô Nhiên. Tay chân cứng ngắc, đần muốn chết.
Thật ra thì theo lương tâm mà nói em gái của Tô Nhiên không ngốc lắm, chỉ là tôi ghen tỵ em ấy. Ai biểu Tô Nhiên đối tốt với em ấy như vậy kia chứ. Mọi người không biết đâu, Tô Nhiên đối với người toàn bộ thế giới đều là lạnh như băng, duy chỉ có đối với em gái của cậu ta là cực kỳ tốt.
Tô Nhiên chưa ba giờ ăn đồ ăn vặt linh tinh, kiếm được tiền toàn cầm đi mua đồ ăn ngon cho em gái. Tiền nhuận bút sáng tác tiểu thuyết, còn có một phần tiền học bổng không đụng vào, ngoại trừ giao cho mẹ, cậu ta toàn bộ dùng để mua quần áo, mua văn phòng phẩm cho em gái. Thời điểm tan học mỗi ngày đều đi theo sau em gái, duy trì một khoảng cách yên lặng đưa cô về nhà. Tôi hỏi Tô Nhiên tại sao không trực tiếp đi cùng em gái? Cậu ta nói nếu như mỗi ngày cậu ta đều cùng đi học rồi cùng về nhà với em ấy, em ấy sẽ không có bạn bè, cũng để rèn luyện năng lực kết giao bạn bè của em ấy. Tôi cảm động, người anh trai này, quá hiểu chuyện rồi. So sánh với cậu ta, tôi thật là xấu hổ.
Từ đó về sau, ngày ngày sau khi tan học tôi cùng Tô Nhiên len lén đi theo sau lưng cô em gái ngốc của cậu ta, làm sứ giả hộ hoa. Mọi người hỏi tôi vì sao cũng đi theo? Chính là, nhà tôi cùng nhà Tô Nhiên lại không cùng một chỗ. Ha ha, nhưng mà bởi vì nữ sinh đi cùng với em gái cậu ta, dáng dấp cũng rất đẹp.
Chúng tôi cứ như vậy cùng nhau lớn lên, mẹ tôi đối xử với Tô Nhiên còn tốt hơn con trai ruột, cha tôi cũng thích cậu ta vì là học sinh ưu tú mang lại danh dự cho trường học. Hơn nữa bà mẹ nhiệt tình của tôi còn giúp mẹ Tô Nhiên mở một cửa hàng bán hoa, bên trong có rất nhiều rất nhiều loại hoa tôi chưa từng thấy cũng không biết tên. Tôi còn trộm một đóa tặng cho cô nữ sinh xinh đẹp kia nữa. Đương nhiên là hoa hồng. Nhưng mà, nhưng mà, nữ sinh kia cầm hoa hồng qua tay liền đưa đóa hoa hồng của tôi cho Tô Nhiên rồi.
Sau đó, Tô Nhiên lại tặng đóa hoa hồng kia cho em gái ngốc của cậu ta. Cũng là trong ngày đó, tôi biết được một bí mật lớn của Tô Nhiên. Cô em gái ngốc kia không có liên hệ máu mủ với cậu ta.
Trời ạ! Vậy mà cậu ta còn đối xử tốt với em ấy như vậy? Tôi nghĩ không ra. Tôi chỉ có thể càng thêm sùng bái cùng khâm phục Tô Nhiên. Dĩ nhiên còn có mẹ của cậu ta. Trong một bài tập làm văn tôi đã viết: Từ nay về sau, tôi có anh em, có em gái, còn có thêm một người phụ nữ kiên cường có thể làm mẹ. Ngày đó, lần đầu tiên bài tập làm văn chân tình phát ra từ nội tâm được thầy giáo cho 90. Cho tới bây giờ tôi còn cất kỹ đôi vớ tôi thích nhất hình chuột Mickey đã không còn mang nữa.
Có khả năng là bởi vì lần đó khích lệ, từ đó tôi không cúp học nữa, nghiêm túc nghe giảng bài, ngay cả thành tích cũng nâng cao lên. Thời gian sau khi lên tới cấp hai trung học, tôi cùng Tô Nhiên thành Tuyệt Đại Song Kiêu của toàn trường.
Nhưng lớp mười năm ấy, cha tôi treo cổ!
A, không phải, là được điều nhiệm công tác! Ha ha! Điều đến làm giáo sư trường đại học thành phố S. Nhà chúng tôi liền gặp phải vấn đề dọn nhà. Tôi không muốn tách ra cùng Tô Nhiên, vì thế thời gian ấy là thời gian khó qua nhất của tôi, cũng len lén rớt vô số nước mắt. Nhưng tôi không ngờ Tô Nhiên cùng em gái ngốc của cậu ta vì đuổi theo tôi nên cũng thi đến trường đại học thành phố S. Hơn nữa em gái ngốc của cậu ta vì tìm tới tôi cho nên thà bị học lại một năm cũng muốn thi vào trường đại học thành phố S. Tôi rất cảm động cũng rất vui vẻ. Phản đối, những giọt nước mắt kia của tôi không phải rơi uổng công rồi hay sao? [Thanh Đình: Cậu đúng là đồ cuồng tự luyến!]
Tôi hỏi Tô Nhiên vì sao vẫn đối xử tốt với cô em gái ngốc kia như vậy. Thì ra là tên nhóc này đối với con gái người ta có chủ ý xấu. Cậu ta còn thề son sắt nói tương lai muốn kết hôn với em ấy. Hù chết tôi rồi. Đây không phải là con dâu nuôi từ bé trong truyền thuyết hay sao? Ánh mắt Tô Nhiên thật là xa. Nhưng mà bởi vì mẹ cậu ta vẫn không cho nói ra thân thế thật sự của em gái ngốc của cậu ta, cô nhóc ngốc kia vẫn xem Tô Nhiên là anh trai. Aiz, một đôi này nếu có thể cùng nhau, tôi phải thay Tô Nhiên dập đầu với ông trời.
Cộng thêm gần đây lại lòi ra một tiểu tình địch, ngày tốt của Tô Nhiên có thể đến sa? Không chừng ngày nào đó bà xã nhỏ tỉ mỉ che chở hai mươi mấy năm liền bị người khác đoạt đi. Cho nên tôi phải nghĩ kế giúp Tô Nhiên. Tôi nóicậu ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, gạo sống nấu thành cơm chín với em ấy là được. Mỗi ngày đỡ phải lo lắng đề phòng còn sợ thức ăn trong miệng của mình bị người khác ăn. Kết quả, lời tôi còn chưa nói hết liền bị Tô Nhiên nhấc chân hung ác đá một cái. Hu hu hu, đau quá! Lòng tốt của tôi~~ Thật là ủy khuất ——
Hỏng bét nữa rồi! Tối nay trên giường Tô Nhiên là bà xã nhỏ đang bị bệnh nằm, nếu như cậu ta cầm giữ không được thì làm sao bây giờ? Sẽ không phải là nấu gạo sống thành cơm chính, tạo người đi? Ha ha ha ——
A~~ Tác giả biến thái, đừng đi mà, cơm đùi gà đã hứa đâu? Không phải cô nói tôi diễn thật tố sẽ cho tôi cơm đùi gà hay sao? Cô là đồ lường gạt! Tôi sẽ kêu Tô Nhiên đánh chết cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com