Sau khi Tô Nhiên lôi Tô Y về nhà liền nhốt bản thân lại trong phòng. Từ đầu chí cuối một câu cũng không nói với cô.
Tô Y muốn đi gõ cửa nói chuyện với anh, nhưng lại không dám. Cô đột nhiên
cảm thấy bản thân giống như là đứa bé làm chuyện sai lầm. Cô thà bị anh
trai đánh mấy cái hoặc là mắng cô một trận, mà không phải là giống như
bây giờ, không để ý đến cô.
Cơm tối Tô Y làm một bàn những món ăn Tô Nhiên thích ăn nhất, giống như cố tình muốn lấy lòng anh, còn pha
loại trà ngon cho anh. Sau khi gõ cửa phòng Tô Nhiên một cái, Tô Y cẩn
thận khẽ gọi: “Anh, ăn cơm. Em làm…..” Lời cô còn chưa nói xong, Tô
Nhiên mặt vô biểu tình đã mở cửa đi ra ngoài.
"Anh, vừa rồi anh mới ngủ à?"
"Không có!"
"Vậy sao anh vẫn không chịu ra?” —— Còn không nói chuyện cùng cô.
"Không muốn nhìn thấy em!" Tô Nhiên đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, giọng nói lạnh như băng.
"Anh, anh đừng tức giận."
"Anh vì sao phải tức giận?"
"Em cùng cậu ta không phải là cái loại quan hệ đó. Chúng em quen biết không bao lâu, hơn nữa em cũng không có thích cậu
ta.” Tô Y ngồi xuống đối dịn Tô Nhiên, trong lòng vẫn còn thấp thỏm bất
an.
Bên này, Tô Nhiên nghe đến đó trong lòng thoáng tốt hơn một
chút. Chẳng qua là vẫn không chịu nói chuyện với cô. Sau đó lại ăn được
một nửa liền quăng đũa trở về phòng.
Tô Y một mình yên lặng ăn
cơm xong lại dọn dẹp bàn ăn một lần, nhìnt hấy bên ngoài trời đầy mây,
gió rất lớn. Vì vậy đi đến ban công thu quần áo, đóng cửa sổ lại. Trở
lại phòng khách, nghiêm túc xếp quần áo. Một nửa là của cô, một nửa là
của Tô Nhiên, tất cả đều thoang thoảng mùi molly thơm ngát.
Tô Y cất quần áo của bản thân vào phòng xong, đang chuẩn bị đưa quần áo cho Tô Nhiên, liền nghe thấy anh lên tiếng.
Hoàng thượng hạ thánh chỉ gọi: “Hai, vào trong phòng!"
Tô Y lĩnh mệnh ôm quần áo đi tới mở cửa. Trong phòng rất tối, chỉ có một
chút ánh sáng đèn neon dưới đường xuyên qua cửa sổ. Tô Y theo bản năng
đưa tay bật đèn ——
"Đừng bật đèn!" Hoàng thượng lại đột nhiên giáng thánh chỉ rồi.
Tay Tô Y rất nghe lời dừng lại, vội vàng mở to hai mắt tìm kiếm Tô Nhiên ở
trong phòng. Sau đó nhìn thấy anh đang ngồi dưới đất dựa vào mép giường, đối mặt với bầu trời âm u ngoài cửa sổ.
"Em qua đây!"
"Dạ.” Tô Y để quần áo xuống, thần xui quỷ khiến đi qua.
Mới vừa đi tới bên cạnh anh, liền bị anh dùng sức lôi kéo, ngồi xuống dưới
đất. Tô Nhiên đưa tay kéo cổ cô qua, lấn đến gần cô, nói: “Bắt đầu từ
bây giờ em quay mặt vào tường một tiếng đồng hồ cho anh!"
"Tại sao?” Tô Y nói xong lliền vươn tay gỡ cái tay của anh đang bóp chặt tay cô, rất rất là đau!
Tô Nhiên cười tà gia tăng sức lực, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Y cách anh càng ngày càng gần. Gần đến mức có thể ngửi thấy được hơi thở mang
hương vị ngọt ngào của cô. Anh cảm thấy buồng tim bắt đầu khuấy động. Tô Nhiên vì che giấu luống cuống của bản thân, sưng mặt lên nói: “Mới vừa
rồi em không có tỉnh lại sao? Vẫn không biết bản thân đã phạm lỗi gì thì quay mặt vào tường thêm một tiếng đồng hồ nữa.”
Tô Y giận mà
không dám nói gì, bĩu môi. Nếu chống cự không có hiệu quả, vậy thì đầu
hàng thôi. Vì vậy cái miệng nhỏ nhắn ngượng ngùng cười một tiếng lấy
lòng. “Được được được, chỉ cần anh không tức giận nữa, em sẽ quay mặt
vào tường. Ai bảo em phạm
phải sai lầm. Ha ha ——" Đây không phải là vu oan giá họa sao!
Tô
Nhiên đối với lần này cảm thấy hài lòng, "Được, bây giờ bắt đầu quay mặt vào tường đi! Vì đề phòng em lén đi ra ngoài, anh sẽ chịu khổ một chút
ôm em.”
"Vậy anh sẽ rất mệt mỏi nha? Không cần ôm em.” Cô cũng không phải là heo!
Mặt Tô Nhiên âm trầm lại lần nữa đến gần, gần đến sắp đụng vào cái miệng
nhỏ nhắn của Tô Y, “Xem ra là em tiềm thức muốn chạy trốn!"
Tô Y dùng sức lui về phía sau, “Không không, tuyệt đối không có! Em nào dám, aiz, anh ngồi ở đây làm gì? Còn không mở đèn.”
"Anh thích như vậy, không cần em quan tâm!"
"Quả nhiên là uống lộn thuốc ——"
"Hôm nay hai người, đã tiến đến trình độ nào rồi?"
"Cái gì trình độ gì?"
Tô Nhiên than thở, rất là bất đắc dĩ nói: "Cái đó, hôn ——"
"A!" Tô Y làm bộ dáng ngây thơ vô tội. "Đoán thử xem nào?"
"Nha đầu chết tiệt kia! Nói mau!" Vốn là đủ ngột ngạt rồi, hỏi bà xã của
mình người đàn ông khác hôn cô như thế nào? Để cho bản thân bị cắm sừng, đầu gỗ ngu xuẩn!
"Khụ khụ —— Em nói, em nói. Ai nha, cái này vốn không gọi là hôn, chỉ đụng một cái, không tới hai giây em liền đẩy cậu
ta ra. Thật đó.”
"Này còn không sai biệt lắm.” Những lời này dường như nói có chút kỳ quái!
"Thật ra thì nếu em có chuẩn bị tâm lý cũng sẽ không đẩy cậu ta ra ——" Tô Y
nói xong liền cảm giác cánh tay sắt xiết chặt cổ tay hơn. "Ai nha, đau
quá!"
Tô Nhiên trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh nói: "Không biết thẹn!"
Bởi vì bóng đêm càng sâu, cộng thêm trời đầy mây, Tô Y không nhìn thấy rõ
vẻ mặt của Tô Nhiên ở phía đối diện. Chỉ cảm thấy cả người anh tản ra
khí lạnh, vốn là gió ở ngoài cửa sổ lớn, lần này bên cạnh còn tùy thời
thổi đến hơi lạnh của tủ lạnh. Tô Y không tự chủ sợ run cả người. “Anh,
anh có lạnh hay không?” Giọng nói vô cùng nịnh hót.
Tô Nhiên nâng lên một cái tay khác gõ một cái trên đỉnh đầu của cô. “Em còn biết quan tâm anh sao? Em là cái đồ không tim không phổi thì có.”
Tô Y xoa xoa chỗ mới vừa bị tập kích, ngu ngốc buồn bực nói: “Em như thế nào lại không tim không phổi nữa?”
Tô Nhiên liếc mắt lạnh trừng cô, nhìn thấy con ngươi tinh khiết trong suốt của cô lóe ra ánh sáng vô tội, thở dài một cái. “Như em vậy chính là
không tim không phổi.”
"A! Sấm chớp! Lập tức muốn có sấm chớp, em đi đóng cửa sổ lại.” Tô Nhiên nhất thời thất thần buông lỏng tay để con dê con tránh thoát. Tô Y đứng lên đi qua đưa tay đóng cửa sổ lại. Vừa
đúng lúc này một tia chớp đánh xuống, “rầm ầm” hơn nữa còn có một tiếng
thét đột nhiên xuất hiện thét chói tai.
Âm thanh kỳ quái kia dĩ nhiên không phải do Tô Y phát ra!
Tô Y vốn là không sợ những thứ sấm sét này, nhưng vừa rồi bên cửa sổ thủy
tinh nhìn thấy gương mặt tái nhợt còn có âm thanh thét chói tai. Cô rõ
ràng nghe được rất chân thật. Cái này lại không giống. Cô chợt cảm thấy
tóc gáy sau lưng dựng đứng, da đầu tê dại, tim đập rộn lên, hai chân
nhũn ra. Không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người một cái liền nhảy lên
chiếc giường lớn của Tô Nhiên. Cái đầu chôn dưới
gối, giống như là con đà điểu.
Tô Nhiên đi tới vỗ vỗ lưng của cô, nhịn cười, giải hận nói: "Đó là anh kêu! Ngu ngốc!"
Tô Y chui cái đầu từ dưới gối ra ngoài, gương mặt khiếp sợ vẫn còn oán trách. “Tại sao anh lại thất đức như vậy? Hù chết em!"
"Em không phải là cái gì cũng không sợ hay sao?"
"Ai nói a! Lúc còn bé em sợ nhất là bị bệnh ——" Tô Y theo bản năng che
miệng, giương mắt cẩn thận nhìn Tô Nhiên. Lại nhìn thấy trong con ngươi
đen nhánh giống như chứa nước mắt. Cô không nên nói lời này, làm cho hai người nhớ lại những năm tháng chua cay lúc nhỏ.
Tô Y nghiêng
người nằm ở giữa giường. Hai tay Tô Nhiên gối dưới đầu nằm ở mép giường. Bên ngoài thỉnh thoảng xẹt qua tia chớp tạo thành từng cái sấm chớp.
Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại một đêm mưa lớn nhiều năm về trước.
……….
Một năm kia, Tô Y năm tuổi, Tô Nhiên chín tuổi, đang ở căn nhà vừa
mới dọn
lên trấn trên một tháng. Có một ngày buổi chiều Tô Y ngủ bị cảm lạnh,
đến hơn 8 giờ tối liền bắt đầu sốt cao. Bởi vì mẹ phải làm thêm giờ, cho nên trong nhà chỉ còn lại mình Tiểu Nhiên.
Tiểu Nhiên vội vàng
mặc cái áo mưa cho em gái, lấy ra mấy đồng tiền lẻ không còn dư lại mấy
trong nhà. Sau đó cõng em gái dưới cơn mưa lớn cộng thêm ban đêm từng
bước một hướng trạm y tế duy nhất ở đầu thôn chạy đi. Đến trước cửa trạm y tế, cước bộ của Tiểu Nhiên bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó không do dự nữa liền đẩy cửa đi vào.
Tiểu Nhiên gõ cửa mấy cái, mở cửa là con trai của bác sĩ. Cậu ta vừa nhìn thấy Tô Nhiên liền dùng lực đẩy ra ngoài. “Lăn đi! Ba tôi sẽ không xem bệnh cho cậu. Ba ba, chính là
cái đồ chó con không có ba này, xế chiều hôm nay cậu ta đánh con.” Nói
xong còn chỉ khuôn mặt sưng húp của bản thân cho ba mình xem.
Xế
chiều hôm nay Tô Nhiên xác thực là có đánh cậu ta. Bởi vì cậu ta dẫn một đám con nít mắng cậu cùng em gái là cá đồ con hoang không có cha. Mắng
cậu cái gì cậu cũng có thể chịu được. Duy chỉ có không thể mắng mẹ cùng Y Y của cậu. Cho nên Tô Nhiên liền dùng sức mạnh vượt trội đánh đám trẻ
hư này.
Cho nên, hiện tại cái đồ có ba làm bác sĩ liền quan báo
tư thù. Ông ta ngăn cản ở cửa nói với Tô Nhiên là sẽ không tiêm thuốc
cho em gái của cậu. Ai bảo cậu đánh con trai của ông. Trừ phi cậu quỳ ở
nơi này, quỳ đến khi nào em gái của cậu truyền xong dịch mới thôi.
Tô Y dùng ý thức còn xót lại khóc kêu anh trai bản thân không cần truyền
dịch, chúng ta về nhà đi…. Sau đó chỉ nhìn thấy, Tô Nhiên “ầm” một
tiếng, quỳ xuống trước mặt cậu nhóc nhục mạ cậu.
Cho đến khi Tô Y truyền dịch xong, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể yếu ớt đi xuống
giường, lôi kéo tay áo Tô Nhiên khóc đến gương mặt tràn đầy nước mắt.
“Anh trai, thật xin lỗi, sau này Y Y không bao giờ…… không bao giờ…….
ngã bệnh….. nóng rần lên……”
Tiểu Nhiên đau lòng thay em gái mới
năm tuổi lau nước mắt, chuẩn bị đứng lên. Nhưng do đã quỳ gối một tiếng
đồng hồ, chân đã sớm chết lặng. Tiểu Y thấy anh trai trước mặt mình ngã
xuống, lại giùng giằng đứng lên. Nhưng cô một chút cũng không giúp được. Khoảnh khắc đó cô hận bản thân nhỏ yếu vô năng, hận bản thân chỉ biết
liên lụy anh trai. Cũng hận thằng nhóc khi dễ người, cùng người ba làm
bác sĩ lãnh huyết vô tình kia.
Tiểu Nhiên ngồi xổm trước mặt cô, dịu dàng nói: “Anh trai cõng em về.”
Nước mắt Tiểu Y đổ ào ào xuống, “Em không muốn anh cõng, em tự đi.”
"Nghe lời, em tự đi sẽ rất chậm. Anh trai cõng em sẽ nhanh hơn, bằng không mẹ về nhà không thấy hai chúng ta sẽ lo lắng.”
Tiểu Y cảm thấy lời anh trai nói có lý, vì vậy lại bò lên lưng Tiểu Nhiên.
Khoảnh khắc kia, cô thật hy vọng bản thân có thể lớn nhanh lên một chút, trưởng thành rồi có thể không liên lụy anh trai nữa. Trưởng thành thì
có thể làm cho anh trai hạnh phúc vui vẻ. Nhưng mà bây giờ cô đã trưởng
thành, lời thề ban đầu cô có thực hiện sao? Cô có phải vẫn luôn bỏ quên
anh trai hay không đây?
…………
Tô Y nghĩ tới đây đã sớm lệ rơi đầy mặt. Bàn tay ấm áp dừng lại ở khóe mắt của cô, làm cho cô không khỏi cảm thấy ấm áp.
Tô Nhiên thay cô nhẹ nhàng au nước mắt. Giọng nói vô cùng êm ái nói: “Cô
nhóc ngốc, cũng đã qua.” Vừa rồi anh cũng nhớ lại những năm tháng kia.
Chẳng qua là anh cũng không cảm thấy khổ. Bởi vì anh có thể bảo vệ mẹ
cùng Y Y bình an tiêu sái đến bây giờ, đối với anh mà nói chính là thỏa
mãn lớn nhất.
Tô Y ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh, có phải từ trước đến nay em đều không cho anh bớt lo?”
Tô Nhiên cưng chiều nhéo mặt cô một cái, ôm cô vào trong ngực. “Ừ, đúng là không để cho anh bớt lo.” Cũng không phải sao? Một chút anh không nhìn
thì bà xã nhỏ của anh liền bị người đàn ông khác hôn, có thể bớt lo mới
là lạ.
Tô Y nghe xong lại khóc nữa. Cọ cọ trong ngực anh, cũng thuận tiện lau nước mắt nước mũi. “Anh ——"
"Hả?"
"Nếu em không phải em gái của anh thì tốt biết bao nhiêu."
Tô Nhiên lập tức ngơ ngẩn, cô nhóc ngu ngốc này rốt cục thông suốt rồi
sao? Nhưng mà anh còn chưa kịp vui mừng, câu nói tiếp theo của cô thiếu
chút nữa làm cho anh tức hộc máu.
Tô Y giống như rất tự hào nói: “Nếu em là chị gái của anh thì có thể chăm sóc anh rồi.”
Tô Nhiên không vui đánh cô một cái, thật là mất hứng! Đúng là sát phong cảnh! “Ngủ! Anh không muốn nghe em nói chuyện nữa."
"Biết."
"Câm miệng!"
"Vâng."
"Bảo em đừng lên tiếng!"
. . . . . .
Bên ngoài hạ xuống mưa to, sắc trời hơn tối. Trong căn phòng yên tĩnh, Tô
Nhiên ôm cô gái nhỏ trong ngực, cảm thụ hơi thở chung của hai người.
Cuộc sống như thế, anh từng chờ đợi mười
mấy năm, mà hôm nay, cũng gần đến rồi.
"Nhóc con, em có nghĩ tới hay không, anh không chỉ là anh trai?"
Trong phòng lẳng lặng, không trả lời, Tô Nhiên cúi đầu xem xét, cô gái ngu
ngốc kia vậy mà lại ngủ thiếp đi. Thật là đồ không tim không phổi! Nhưng mà, nhìn cô ngủ an tĩnh như vậy chắc là cảm thấy giờ phút này rất thoải mái đi.
Nhưng mà, trong lúc lơ đãng, lại thấy khóe mắt Tô Y chảy ra một dòng lệ. Y Y, em đang trách anh sao? Trách anh luôn can thiệp,
quản lý em sao? Nhưng mà, em là guy nhất của anh, là tất cả của anh. Làm sao anh có thể đem em chấp tay đưa cho người khác?
Thở dài, Tô
Nhiên từ từ cúi đầu, yêu thương hôn lên vệt nước mắt nơi khóe mắt của
cô. Nhóc con, em cũng biết, anh yêu em nhiều như thế nào. Nếu như em
đồng ý, anh muốn như vậy cùng em cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com