Tô Y cúi đầu không
ngừng nức nở, cảm giác có bàn tay đang dịu dàng vuốt ve tóc mình, sau đó nghe được tiếng Lục Hàn Tịch ở sau lưng sâu kín thở dài một cái, hung
hăng hít nước mũi, tiếp đó “bốp bốp” vỗ tay nói: “Thật là làm cho người
ta cảm động. Nếu Nhiên Nhiên ở dưới nghe được lời nói của em, nhất định
sẽ mỉm cười nơi suối vàng.”
Giọng điệu này thế nào nghe có chút
hài hước, phát giác có cái gì đó không đúng, Tô Y mãnh liệt ngẩng đầu,
không nhìn thấy Lục Hàn Tịch, ngược lại thấy Tô Nhiên đang suy yếu mỉm
cười nhìn cô. Anh cử động! Tay phải của anh còn dừng ở giữa không trung.
Mà Lục Hàn Tịch ở một giây trước đó liền trốn mất không thấy tăm hơi rồi.
Tô Y không kịp lau nước mắt trên mặt, vừa vui vừa tức, đánh một quyền ở
trên ngực Tô Nhiên. “Cho anh gạt em! Cho anh gạt em! Sau khi bị thương
liền thông đồng với bác sĩ đóng kịch mà gạt em!”
Tô Nhiên hừ nhẹ
một tiếng, tay phải che ngực. Tô Y vội vàng ân cần hỏi: “Đánh trúng vết
thương của anh rồi sao? Thật xin lỗi, em chỉ là ——"
Tô Nhiên cố nén đau đớn tê liệt nơi vết thương, vẫn ôn nhu cười, “Y Y, bộ dáng em khóc thật khó coi.”
Tô Y lau sạch nước mắt, dùng sức mà trừng anh. “Đã bị thương thành cái bộ
dạng này rồi mà vẫn không quên châm chọc em. Nói đi! Ai nghĩ ra cái chủ ý xấu xa này hả?”
Tô Nhiên cười tà nói: "Em đoán xem ——"
"Hừ! Hai người các anh không có ai tốt cả! Một người nằm ở đây giả chết. Một người giả vờ than thở khóc lóc, lừa gạt cô gái ngu ngốc em đây!"
"Hắc ——" Tô Nhiên mới vừa nở nụ cười sắc mặt liền lộ vẻ thống khổ, liên lụy đến vết thương.
"Đừng cười đừng cười, vết thương sẽ đau." Tô Y lo lắng khẽ mắng.
Tô Nhiên miễn cưỡng đè nén vui vẻ xuống, ánh mắt sâu thẳm mềm mại hơn, “Những lời vừa rồi em nói anh đều nghe thấy.”
Trên mặt Tô Y lập tức đỏ, biểu hiện kinh sợ vội vàng làm ra vẻ mặt si ngốc
mất trí nhớ. “Em vừa nói cái gì? Em như thế nào không nhớ rõ. Ha ha, khi đó em bị hù dọa hồ đồ, lời nói không mạch lạc, cũng không lựa lời mà
nói, cũng là bụng đói ăn quàng………” A? Bụng đói ăn quàng? Trời ạ, cô đang nói cái gì vậy? (⊙_⊙? )#@! %$
Sau đó Lục Hàn Tịch cùng mấy bác
sĩ, y tá tới gỡ từng thiết bị trên người Tô Nhiên ra, sau đó thành công
chuyển dời anh đến phòng bệnh 301. Trong lúc này Tô Y từ Lục Hàn Tịch
biết được thương thế của Tô Nhiên cũng không quá nghiêm trọng, chẳng
qua là cánh tay trái bị gảy xương nhẹ, cộng thêm một vài vết thương
ngoài da.
Tô Y ngồi ở giường bệnh chỉnh sửa lại ga giường cho Tô
Nhiên, vuốt thẳng nếp uốn, cố gắng làm tỉ mỉ một chút. Bởi vì Tô Nhiên
có tính sạch sẽ nghiêm trọng. Bình thường không nhìn được mấy thứ đồ đạc hỗn loạn này. Hơn nữa không quen dùng những đồ vật bên ngoài. “Anh
trước tiên tạm thời chịu ủy khuất một chút, buổi tối em trở về lấy ga
giường cùng gối đầu cho anh. Đúng rồi, sao anh lại đi đến nơi đó?” Chẳng lẽ Tiểu Nhược làm phản rồi?
Cô không hỏi Tô Nhiên nhất thời còn không có nhớ ra, vừa nói anh lập tức liền tức giận. “Còn không phải cũng bởi vì em!"
Tô Y chỉ chỉ bản thân, miệng há to thành hình chữ O, trong lòng nói “bởi vì cô?” Cũng không phải là cô phái người đi đánh anh.
Tô Nhiên tiếp tục chỉ trích, "Em thật tốt, vì cùng tên tiểu tứ thúi kia
đơn độc ăn cơm mà để cho An Tiểu Nhược lừa anh đi. Anh nói, em như thế
nào xế chiều hôm nay lại ngoan như vậy. Lại dám kết hợp với người ngoài
lừa gạt anh! Vừa bắt đầu anh còn không biết, sau em gọi điện thoại cho
An Tiểu Nhược, anh vừa lúc nghe điện thoại. Cho nên anh uy hiếp An Tiểu
Nhược nói ra địa chỉ, đi bắt đôi gian phu dâm phụ hai người. Kết quả vừa lên lầu đã nhìn thấy sáu bảy người vây quanh tên tóc đỏ kia, anh cũng
không suy nghĩ nhiều mà bay vào trợ giúp. Sau đó nhìn thấy em đột nhiên
liều mạng xông lên. Nếu không phải vì phân tâm nói chuyện với em, anh
cũng không bị gảy xương. Sau này anh không đánh được tiểu thuyết nữa em
phải phụ trách!”
Tô Y vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ trăm mối vẫn không cách nào nghĩ ra. “Vậy bọn họ tại sao lại muốn đánh Hạ Vũ Hiên?”
"Làm sao anh biết! Bây giờ em nên nghĩ phải bồi thường anh như thế nào!"
A! Trong không khí tràn ngập mùi dấm chua thật nặng ~~~
Tô Y như có điều suy nghĩ “ồ” một tiếng, không biết hiện tại cái tên tóc
đỏ kia như thế nào? Tô Nhiên nhìn cô thất thần, mặt âm trầm hỏi: “Nghĩ
cái gì thế? Có phải em đang suy nghĩ về tên tiểu tử thúi kia hay không?
Em lại dám ở trước mặt anh nghĩ đến người đàn ông khác?”
Tô Y vội vàng khoát tay cộng thêm lắc đầu, “Không có không có, em thật là không
có suy nghĩ đến. Em chỉ là nghĩ anh trai vì em mà bị dính líu vào bệnh
viện, không thể viết tiểu thuyết cho nên áy náy, tự trách, hối hận, khổ
sở mà thôi. Thật là tổn thương trên thân anh, đau ở lòng em ——"
Tô Nhiên phất tay cắt đứt, lộ ra nụ cười đùa giỡn, sát lại gần cô, hỏi: “Em cảm thấy rất áy náy sao?”
Tô Y gật đầu như giã tỏi, ánh mắt vô cùng chân thành. Trong mắt Tô Nhiên
thoáng qua một tia giảo hoạt. “Vậy anh trai liền ban thưởng cho em một
cơ hội. Trong khoảng thời gian anh nằm viện, em nhất định phải cả ngày
lẫn đêm ở bên cạnh anh, một tấc cũng không rời!"
Miệng Tô Y há thật to, “Gì? Vậy còn trường học cùng lớp dạy thêm của em thì sao?”
"Tiết học của em không phải vào buổi sáng, lớp dạy thêm cũng là vào Chủ nhật, thời gian còn lại toàn bộ phải ở bên cạnh anh. Phải biết,
anh bị thương toàn bộ là bơi vì em ——"
"Em biết, bởi vì có câu: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục ——"
"Không thích hợp!"
"A, oan có đầu, nợ có chủ ——"
"Đổi!"
"Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết ——"
"Em có thể ngậm miệng!" Tô Nhiên nói xong nhắm mắt, nói nhiều lời như thế
anh cũng mệt mỏi. Dường như lời này phải là để anh nói mới đúng, mồ hôi
······
"A." Trong lòng Tô Y không yên trả lời. Đột nhiên giống
như nghĩ tới chuyện gì tốt, mắt sáng loe loé hỏi Tô Nhiên: “Anh, vậy em ở cùng anh, anh trả tiền lương cho em sao?”
Chờ cả ngày cũng không nghe thấy Tô Nhiên trả lời, thì ra là đã ngủ thiếp đi. Sau đó Tô Y nhẹ
nhàng rời khỏi phòng bệnh, đi đến quầy ghi danh hỏi một cô y tá: “Xin
hỏi, Hạ Vũ Hiên nằm ở phòng bệnh nào vậy?”
"303."
"Cám ơn."
Tô Y đi tới trước cửa phòng bệnh 303, giơ tay lên gõ cửa. Bên trong lập tức truyền ra giọng nói của Tả Hộ Pháp: "Mời vào!"
Sau khi Tô Y đi vào liền cười lễ phép với hắn một cái, nhẹ giọng hỏi: “Vũ Hiên thế nào? Tỉnh chưa?”
Tả Hộ Pháp lắc mình cười nói: "Mới vừa tỉnh, không có gì đáng ngại, yên tâm đi."
Tô Y đi tới bên giường bệnh, nhìn thấy Hạ Vũ Hiên nằm ở đó, cánh tay không có bị treo ngược, không có quấn băng, cũng không có truyền nước biển,
vẻ mặt rất bình yên.
Tô Y suy nghĩ không phải là đã tỉnh rồi hay
sao? Sao còn chưa mở mắt ra? Tả Hộ Pháp đứng ở sau lưng cô tự hỏi tự
đáp: “Tô tiểu thư chắc còn chưa có ăn cơm tối đi? Tôi đi ra ngoài mua
chút đồ ăn rồi trở lại.” Sau đó hắn ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tô Y ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, vừa định lẳng lặng thưởng
thức tư thế ngủ mê người của thiếu niên đẹp trai, lại bất ngờ không
phòng bị đột nhiên bị Hạ Vũ Hiên bất ngồi dậy kéo vào trong ngực. Cậu ôm chặc cô, giọng nói giống như là chấm mật “Tiểu Y, tôi rất nhớ em!"
Tô Y nghe được bốn chữ này toàn thân cũng bị cứng lại. Cô chưa từng trải
qua loại cảm giác này, trong lòng run lên ấm áp, còn có một loại xung
động muốn khóc. Vì vậy cô quên luôn giãy giụa cứ mặc cậu ôm. “Tôi sẽ đè
lên miệng vết thương của cậu.”
"Tôi không sợ."
Trong lòng
Tô Y giống như là một cái ôn tuyền nhỏ bốc lên bọt khí nóng. Nhưng nghĩ
đến anh trai bị thương nằm trên giường bệnh, lòng của cô liền áy náy
giống như lập tức đi vào trong núi băng.
"Trước buông ra đã! Tôi có hơi mỏi!"
Hạ Vũ Hiên không thuận theo, “Để cho tôi ôm em một chút. Tôi còn tưởng rằng em sẽ không tới thăm tôi.”
Trong lòng Tô Y mềm nhũn, nhỏ nhẹ nói: “Nói bậy gì đấy, sao tôi lại sẽ không
đến thăm cậu chứ.” Hôm nay còn là sinh nhật của cậu đấy, chẳng qua là……
A? Quà tặng của cô đâu? Hình như là rơi xuống đất bên trong quán bar
rồi. Cô bỏ ra hơn 100 đồng đó ~~~~
Tô Y yên lặng rơi nước mắt. Vì muốn giữ một khoảng cách cùng Hạ Vũ Hiên, hai tay cô chống mép giường,
động tác vừa khó coi vừa mỏi. “Tôi nói, cậu để cho tôi ngồi xuống nói
chuyện có được hay không?”
Hạ Vũ Hiên lưu luyến buông lỏng tay
ra. Tô Y ngồi trở lại trên ghế, một chút không an phận rốt cuộc vững
vàng trở về trong lòng. “Những người buổi chiều kia là kẻ thù của cậu
sao?"
Hạ Vũ Hiên hời hợt nói: “A, bọn họ là muốn bắt cóc tôi.
Nhưng mà tôi có chút công phu, bình thường không dễ dàng có người đến
gần tôi được. Bọn họ vừa mới muốn ra tay thì
anh của em đến rồi. Nếu không phải nhờ có anh ấy hiện tại tôi liền không thể nhìn thấy được em. Nghe nói thương thế của anh ấy vô cùng nặng? Đều tại tôi.”
Tô Y đè tay Hạ Vũ Hiên lại, an ủi: “Anh ấy mới vừa ngủ rồi. Nhưng mà cũng không có gì, thân thể vẫn tốt, tĩnh dưỡng một chút
là tốt rồi. Không cần để trong lòng.”
"Ngày mai ba tôi sẽ từ nước Anh trở về, ông nói muốn gặp mặt Tô Nhiên nói lời cảm ơn.” Hạ Vũ Hiên hơi áy náy nói.
Trong lòng Tô Y chợt trầm, “Ba cậu ở nước ngoài? Vậy ông ấy nhất định rất lo lắng cho cậu. Có ba thật là tốt.”
Lúc này, loa trên tường trong phòng bệnh vang lên, chỉ nghe thấy một giọng
nữ ngọt ngào mềm mại giống như kẹo đường vang lên: “Tô Y tiểu thư, Tô Y
tiểu thư, nghe được đoạn thông báo sau đây xin mời trở về phòng bệnh
301! Nghe được đoạn thông báo sau đây xin mời trở về phòng bệnh 301! Ông xã của cô có việc gấp tìm cô. Ông xã cô có việc gấp tìm cô ————
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com