Đại Ngốc! Trong lòng Tô Nhiên vừa nổi lửa vừa tức giận, thả tay xuống rồi liền đẩy Tô Y qua một bên mà đi.
Thật ra thì Tô Y cũng thật hận bản thân không có tiền đồ, nhưng mà đối với
cô mà nói tất cả mọi chuyến thay đổi quá đột ngột, cô quả thật là không
thể lập tức chấp nhận!
Đầu tiên chuyện anh trai thích cô đã đủ
kích thích rồi. Tiếp đến anh trai còn hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, quả thật là làm cho cô bị kích thích quá độ. Cho nên muốn cô hôn đáp trả
lại anh? Đoán chừng không có bị té xỉu tại chỗ đã là rất không dễ dàng
rồi.
Vì thế Tô Y xoắn ngón tay út cũng không dám nói thêm gì nữa, đi theo Tô Nhiên lên xe lửa về nhà.
Trên xe cũng không có nhiều người, Tô Y ngồi gần cửa sổ, Tô Nhiên ngồi phía
ngoài nhắm mắt dưỡng thần, chính là không để ý đến cô.
Không nói
thì không nói, anh trai như thế nào lại tức giận? Một chút cũng không
đáng yêu! Tô Y bĩu môi, dựa vào cửa sổ chuẩn bị chợp mắt một chút. Tôi
hôm qua cả một đêm cô không ngủ, hiện tại quả thật tâm tư, sức lực cũng
quá mệt mỏi rồi.
. . . . . .
Tô Y không hề báo trước tỉnh
lại, cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, tóm lại là cảm thấy ngủ
rất ngon, rất thoải mái. Nhưng mà cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh
mắt thâm tình cùng khuôn mặt đẹp trai của Tô Nhiên. Anh đang nhìn cô
cười!
Tô Nhiên không ngờ tới Tô Y lại đột nhiên tỉnh lại, bị cô đột nhiên mở mắt to làm cho sợ hết hồn. “Em là xác chết vùng dậy à!"
"Em lại không chết! Thì ra là anh thừa dịp lúc em ngủ mà nhìn lén em! Ha
ha! Bị em bắt gặp rồi!" Tô Y hả hê nói xong liền phát hiện bản thân đang từa trên bả vai của Tô Nhiên. Khó trách ngủ thoải mái như vậy, người
này đúng là cái gối đầu thịt, sau này phải thường xuyên gối lên.
Tô Nhiên nghiêm mặt quay đầu đi, không được tự nhiên nói: "Không biết
trang điểm! Anh chỉ là đang nhìn xem bộ dáng xấu xí lúc em ngủ chảy nước miếng quá buồn cười mà thôi!"
—— nhưng thật ra là rất đáng yêu! Cái này không nói cho em biết!
"Cắt!" Tô Y ngồi thẳng người hoạt động eo lưng một chút, lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay "Oa! Em ngủ lâu như vậy? Chúng ta sẽ lập tức phải xuống xe?
Anh không có ngủ sao?” Ngồi mấy tiếng đồng hồ thật là chán chết!
Tô Nhiên hừ lạnh một tiếng, ai muốn em làm bộ tốt bụng! Em còn biết quan
tâm anh sao? Anh tràn đầy nhiệt tình hôn em, em còn mắng anh không biết
xấu hổ? Biến thái! Một chút lãng mạng cũng không có! Đầu gỗ!
Lúc này, xe lửa dừng lại, Tô Nhiên trực tiếp đứng lên xuống xe.
Bị bỏ lại Tô Y yên lặng ở bên trong ——
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc hai người về đến nhà, Tô Tâm Chỉ đang ngồi trong phòng khách chờ hai vợ chồng son trở về, biết Tô Nhiên đã tìm được Tô Y, bà liền yên tâm.
"Mẹ, ngày hôm qua con nhất thời hoảng loạn liền chạy đi, hại mẹ cùng anh
trai lo lắng.” Tô Y đổi giày đi tới bên cạnh Tô Tâm Chỉ thuận theo ngồi
xổm xuống, lôi kéo tay bà cọ cọ. “Sao này Y Y không bao…….. chạy loạn
nữa.”
Tô Tâm Chỉ sờ sờ đầu Tô Y, từ ái cười: “Tiểu Y, nhớ, con
vĩnh viễn là con gái ngoan của mẹ. Ba người chúng ta, vĩnh viễn ở chung
một chỗ." Tô Tâm Chỉ nói tới chỗ này, trong mắt lại ươn ướt. Tô Y biết
bà lại nghĩ đến những chuyện quá khứ không vui kia, tạm thời cũng không
có ý định hỏi chuyện mẹ ruột của cô. Chuyện đó sau này hẳn nói.
"Mẹ, lần này ở lại đây lâu một chút, hiện tại thời gian lên lớp của con
không nhiều, dễ dàng cùng với người. Haha…” Tô Y cố gắng để bản thân
cười vui vẻ, thật ra thì khi cô nhìn thấy mẹ khổ sở thì trong lòng cũng
đang rỉ máu. Cô rất đau lòng mẹ.
Tô Tâm Chỉ vỗ vỗ gương mặt của
Tô Y, vui mừng cười nói: “Không được, trong tiệm cần người trông coi,
Cuối tuần các con trở về vài ngày đi.”
Tô Y bĩu môi, có chút không bỏ được. “A, vậy cũng tốt. Vậy bây giờ con đi nấu cơm cho mẹ.”
"Tối nay mẹ không ăn cơm ở nhà, sư phụ của các con muốn mẹ họp mặt cùng các
bà ấy, cũng đã rất lâu rồi không gặp. Vừa đúng buổi tối không trở lại
ngủ.” Tô Tâm Chỉ nói xong, có ý vô ý nhìn Tô Nhiên một chút. Tô Nhiên bị bà nhìn như thế có chút ngượng ngùng, sao anh lại có thể không hiểu ý
của mẹ kia chứ?
Chỉ là trước kia khi anh vừa nói đến Y Y, mẹ luôn luôn kiêng dè. Hiện tại anh hiểu được, mẹ là sợ Y Y sẽ hận bọn họ. Bởi
vì một trong số những người hại chết mẹ ruột của cô chính là người cha
anh không thừa nhận kia, Hạ Thịnh Triêu. Nhưng mà, anh tin tưởng Y Y của anh tuyệt đối sẽ không như vậy. Mà bây giờ, mẹ là đang ngầm đồng ý sao? Trong lòng Tô Nhiên cực kỳ vui mừng.
Quăng cho Tô Tâm Chỉ một ánh mắt cảm kích, con trai hiếu thuận nói với mẹ: “Vậy con đưa mẹ qua đó.”
Tô Tâm Chỉ giận liếc Tô Nhiên một cái, cười nói: “Một lát Hàn Tịch sẽ đến
đón mẹ, các con cơm nước xong liền nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngồi sẽ lửa bị
dày vò lăn qua lăn lại như thế mà. Tiểu Y, tối nay để cho A Nhiên nấu
cơm, con tốt nhất là đốc công thằng nhóc đó thôi.”
"Nhưng mà mẹ vừa đi, anh ấy liền khi dễ con!" Tô Y trốn sau lưng Tô Tâm Chỉ bắt đầu đâm thọc.
Tô Nhiên khoanh tay nhàn nhã nhìn Tô Y, “Em nói rất đúng, me vừa đi anh chính xác là sẽ khi dễ em!"
"Mẹ! Mẹ xem anh ấy kìa!" Tô Y lôi kéo cánh tay Tô Tâm Chỉ bắt đầu làm nũng.
Tô Tâm Chỉ bất đắc dĩ cười cười, kéo tay phải Tô Y qua, tuột chiếc vòng
ngọc màu sắc ôn nhuận từ trên cổ tay của mình đeo vào trên cổ tay mãnh
khảnh của cô.
Tô Y ngớ ngẩng, đây là chiếc vòng mấy năm nay mẹ
vẫn đeo, ngay cả thời điểm cần dùng tiền nhất mẹ cũng không có mang đi
cầm. Có thể thấy chiếc vòng này rất quan trọng với bà. Mà bây giờ, bà
lại đưa chiếc vòng tay quý trọng như vậy cho cô. Tô Y có chút thụ sủng
nhược kinh, trong lồng ngực tràn đầy từng tầng từng tầng hạnh phúc, cẩn
thận bọc lại những thực tế dơ bẩn, ấm đến
mỗi một ngõ ngách.
Tô Y theo giả bộ ngu hỏi: "Mẹ, đây là?"
Tô Tâm Chỉ nắm bàn tay bé nhỏ của Tô Y, khóe mắt đầy nếp nhăn tràn ra nụ
cười thỏa mãn. “Tiểu Y, đây là đồ mẹ của mẹ truyền cho mẹ, cho tới bây
giờ đều truyền cho con gái. Nếu như không có con gái, liền truyền cho
con dâu, con hiểu chưa?” Tô Tâm Chỉ nói xong thì ôn một cái trên mặt Tô
Y, quay đầu lại cười quát Tô Nhiên: “Còn sững sờ ở đây làm gì? Đi nấu
cơm đi!"
Tô Y từ lúc nghe được hai chữ “con dâu” trong lòng liền
bắt đầu mừng như điên rồi. Mẹ đây là đã xem cô như con dâu rồi hả? Thì
ra mẹ đã biết anh trai thích cô? Tại sao cô lại không biết? Cái này
không quan trọng, quan trọng là…. Tất cả những chuyện này tới quá nhanh, cô cũng có chút không kịp ứng phó rồi!
Lại nói, cô còn chưa có nói chuyện yêu đương đâu, sao lại biến thành con dâu rồi?
Nhưng mà quá trình yêu đương tốt đẹp sao lại không có? Khó tránh khỏi có chút đáng tiếc. Cảm giác Tô Nhiên chiếm tiện nghi, còn cô thì bị thua thiệt!
Hơn nữa nụ hôn đầu của Tô Nhiên cũng không phải cho cô! Điều này làm Tô Y rất để ý!
Vì vậy Tô Y ngẩng đầu lên chuẩn bị chất vấn Tô Nhiên một chút, nhưng mà
vừa ngẩng đầu lại phát hiện mẹ đã đi rồi. Mẹ, người học xấu! Cố ý để lại không gian riêng cho bọn cô sao? Sau đó lại để cho Tô Nhiên tiếp tục
khi dễ cô? Mẹ, người thật thiện vị!
Tô Y nhìn Tô Nhiên đang ở
trong bếp nghe lời làm cơm, suy nghĩ anh trai sau khi lập gia đình chắc
chắn là một ông xã nội trợ không tồi. Dù thế nào đi nữa, đồ ăn anh làm
ngon hơn so với cô làm nhiều, sau này anh liền đặc biệt phụ trách “làm”
còn cô thì phụ trách “ăn”! Hắc hắc —— thật tà ác!!
Bả vai Tô Y
run rẩy cười gian, miệng giống như cua đồng, nhưng hết lần này tới lần
khác tiếng điện thoại không hài hòa lại vang lên!
Tô Y ngoan ngoãn chạy tới ôm lấy ống nghe, tâm tình tốt hỏi: “Alô, xin chào, xin hỏi ai vậy?”
"Tiểu Y à, anh em có ở nhà không? Chị muốn anh ấy qua giúp chị một chút.”
Tô Y lập tức xụ mặt muốn, lạnh lùng nói: “A, chị chờ một chút, em gọi anh
ấy. Tô Nhiên, mỹ nữ cách vách tìm anh.” Chờ cô có thời gian phải thẩm
vấn anh cùng bà chị cách vách có quan hệ gì. Buổi tối còn tìm trai làm
gì? Cẩu nam nữ!
Tô Nhiên từ trong phòng bếp đi tới nhận lấy điện
thoại, nói với Tần Nghiên mấy câu “ừ, à, được.” sau đó liền ném Tô Y ở
nhà, đi đến nhà cách vách.
Tô Y xào giúp món ăn Tô Nhiên còn chưa có xào xong, giống như cô dâu nhỏ bị bỏ rơi ngồi ở trên bàn bắt đầu chờ ông xã của mình về nhà ăn cơm.
1 tiếng . . . . . .
2 tiếng . . . . . .
3 tiếng . . . . . .
Tô Y không thể nhịn được nữa nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 9 giờ, Tô Nhiên, anh thế nhưng còn chưa trở lại!
Anh dám bỏ cô lại ở nhà mà đơn độc ở riêng cùng người phụ nữ khác ngây ngô
thời gian dài như vậy! Anh không biết là cô đang đợi anh về nhà ăn cơm
hay sao! Đồ không có lương tâm! Hôn cũng đã hôn, còn không để cô ở trong lòng. Tô Y càng nghĩ càng tức giận, chạy trở về phòng chuẩn bị ngủ. Còn suy nghĩ lung tung nữa cô nhất định sẽ điên. Cô là đà điểu, chỉ biết
trốn tránh.
Cửa sổ gian phòng đang mở, Tô Y ngại âm thanh phía
ngoài ồn ào, vì vậy đi tới đóng cửa sổ. Nhưng thời điểm tay cô chạm tới
cửa sổ, cô lại đột nhiên bị cứng ngắc rồi. Bởi vì cô nghe được cách vách truyền đến giọng nói của một nam một nữ.
Vâng là cách vách, nhà của Tần Nghiên!
Bởi vì bố cục nhà của Tần Nghiên giống như nhà cô, đều là bên trái một
phòng ngủ, bên phải một phòng ngủ, mà chính giữa còn lại chính là nhà
bếp cùng phòng khách. Lần trước lúc Tô Y đến nhà cô ta ăn cơm đã từng đi tham quan qua, phòng ngủ của Tần Nghiên vừa lúc là gian phòng ngủ hiện
tại của Tô Nhiên, chỉ cách một bức tường!
Cho nên, vào lúc này
cửa sổ hai nhà đều mở ra, lời người bên trong nói tự nhiên liền bị Tô Y
đứng bên cửa sổ nghe được một chữ cũng không sót!
Tần Nghiên mềm mại hỏi: "Có thể rất đau hay không?"
Tô Nhiên đáp: "Đau một lần mà thôi.”
Tần Nghiên còn nói: "Đây là lần đầu tiên của em."
Tô Nhiên nói: "Anh đây cũng là lần đầu tiên."
Tần Nghiên hỏi: "Vậy anh được không?"
Tô Nhiên không vui: "Anh chính là đàn ông!"
Tần Nghiên còn nói: "Vậy anh mang cái này vào đi!"
Tô Nhiên không nhịn được: "Không cần, cái đó cản trở!"
"Vậy anh nhẹ một chút."
"Anh sẽ cố gắng."
"A!"
Tô Y nghe đến đó giận đến mức muốn bóp nát khớp xương đốt ngón tay. Đôi
cẩu nam nữ không biết xấu hổ! Gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Tô Nhiên,
anh là đồ cầm thú khốn kiếp! Buổi sáng mới vừa hôn cô, buổi tối liền
chạy đến nhà người phụ nữ khác XXOO!!!
Vì vậy Tô Y trong cơn nóng giận liền cầm Yêu Yêu* của cô lên, sau đó liền đập nát!!!
*Yêu Yêu chính là con heo tiết kiệm của Y Y, đã xuất hiện ở những chương đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com