Tả Hộ Pháp: Tác giả biến thái thật đúng là quá đáng! Để cho tôi làm diễn thuyết hai lần còn không thông báo trước, làm hại tôi tối hôm qua viết
bản nháp đến ngủ cũng không ngon!
Hữu Hộ Pháp: Tôi cũng vậy, vành mắt đèu đen rồi!
Tả Hộ Pháp: Cút qua một bên đi! Cậu có chuyện gì?
Hữu Hộ Pháp: Cậu còn nói? Bản nháp này đều là tôi viết cả ngày lẫn đêm. Cậu chiếm đoạt thành quả lao động của tôi. Tôi muốn tố cáo cậu!
Tả Hộ Pháp (không nhịn được): Nhanh đi nhanh đi! Đừng ở chỗ này ảnh hưởng tôi! A! Ồ! Đó! U! Hô!
Hữu Hộ Pháp: Cậu kêu loạn cái gì?
Tả Hộ Pháp: Tôi thử giọng một chút xem micro này có dùng tốt hay không.
Được rồi, lên tiếng. Gì kia, xin chào mọi người! Xin tự giới thiệu một
chút, tôi là người diễn thuyết cuộc thi tranh tài tuyển thủ hạt giống
lần thứ nhất của Thịnh Hạ. Nghe nói ở
Hữu Hộ Pháp: 10 năm đó!
Tả Hộ Pháp: Cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên tôi
nhìn thấy cậu ấy. Hôm nay vẫn còn nhớ rõ mồn một như ở trước mắt, giống
như mới ngày hôm qua.
Hữu Hộ Pháp: Đúng! Tựa như mới ngày hôm qua!
Tả Hộ Pháp: Như thế nào không giẫm chết cậu. Cậu cho rằng bản thân mình là máy phát thanh à? Nếu còn tiếp tục nhiều chuyện cho quỷ đói Thanh Đình
cắn cậu! Nói đến lần đầu tôi và Tiểu Hiên gặp gỡ, khi đó tôi vừa mới
mười tám tuổi, chính là đóa hoa nhỏ đầy sức sống. Có thể nói là ở tuổi
thanh xuân, cả người vô cùng có tinh thần. Nhưng khi tôi nhìn thấy sau
này bản thân phải bảo vệ cho tiểu thiếu gia có khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh
lùng, tài giỏi thì tôi đã không có tiền đồ mà ngây ngốc. Trời ạ, trên
đời này lại còn có người thiếu niên nhìn đẹp mắt hơn so với tôi? Hơn nữa còn là một đứa bé trai còn chưa nảy nở?
Hữu Hộ Pháp: Nôn ——————
Tả Hộ Pháp (vẫn đắm chìm): Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đồ sứ, ánh mắt
cương quyết, vẻ mặt lãnh ngạo cùng với khí chất cao cao tại thượng. OMG! Cậu ấy đẹp mắt đến không còn giống người nữa.
Hữu Hộ Pháp: Có người nào khen người khác như cậu sao ~~
Tả Hộ Pháp: Lúc đó cậu ấy mới mười bốn tuổi, nhưng mà trên mặt cậu ấy lại
không có nét hồn nhiên ngây thơ, không buồn không lo mà một đứa bé trai
cùng tuổi nên có. Cậu ấy không thích cười, không thích nói chuyện. Cậu
ấy chỉ lạnh lùng nhìn thế giới này. Ngày đó, tôi tự nhận là vô cùng thân thiết vuốt ve đầu cậu ấy và nói với cậu ấy sau này có thể gọi tôi là
anh Tả. Nhưng mà cậu ấy ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn tôi một cái
liền xoay người đi.
Hữu Hộ Pháp: Tiểu Hiên ngược lại có nhìn tôi một cái. Đó là bởi vì, ———— ta cản trở đường của cậu ta. Ách ···
Tả Hộ Pháp: Viên đá rubi bên tai trái của Tiểu Hiên rất đẹp. Lúc mới đầu
tôi còn cười cậu ấy tuổi còn nhỏ mà bày đặt trang điểm. Vừa xỏ khuyên
tai vừa nhuộm tóc. Nhưng mà, sau đó tôi lại biết, đó là bởi vì Hạ phu
nhân, cũng chính là mẹ của Tiểu Hiên. Bởi vì bà ta thích màu đỏ. Tôi có
cảm giác, Hạ phu nhân này rất khát máu!
Hữu Hộ Pháp: Đúng, nữ ác ma khát máu!
Tả Hộ Pháp: Chúng tôi nói như vậy không phải là nói xấu sau lưng bà ta, chúng tôi là có bằng chứng cụ thể.
Hữu Hộ Pháp: Đúng! Có bằng chứng cụ thể đấy!
Tả Hộ Pháp: Khi đó, tập đoàn Thịnh Hạ đã có quy mô lớn, trong nhà tự nhiên cũng sẽ thuê người giúp việc giúp một tay. Nhưng mà, tất cả mọi người
đều sợ hãi Hạ phu nhân. Bởi vì chỉ cần làm việc không cẩn thận sẽ bị Hạ
phu nhân điên cuồng dạy dỗ. Nhẹ thì vũ nhục, trách mắng. Nặng thì ăn một trận đòn tàn độc. Chúng tôi len lén nghị luận, bà ta nhất định là tinh
thần không bình thường, nhân cách phân liệt, lại quá kích động. Quả
nhiên, chúng tôi đã đoán đúng.
Nhưng mà, đáng thương nhất là Tiểu Hiên của chúng tôi, khó trách cậu ấy chưa bao giờ cười. Lần này tôi
biết nguyên nhân. Có một lần, lúc Tiểu Hiên xuống lầu không cẩn thận té
ngã, tôi vội vàng chạy tới kéo quần áo của cậu ấy để kiểm tra thương
thế. Nhưng làm tôi khiếp sợ chính là trên cánh tay bé nhỏ trắng như ngọc cư nhiên tràn đầy vết thương mới cũ không giống nhau!
Tôi lại
kéo một tay áo khác của cậu ấy lên, giống nhau đều là vết thương chồng
chất nhìn mà ghê sợ. Lòng tôi không thể ngăn được đau đớn. Tôi vẫn tự
xưng là một sát thủ máu lạnh, là một bảo vệ lãnh khốc. Tôi vẫn cho là
trái tim mình đã lạnh đến không còn nhiệt độ. Nhưng mà, trong nháy mắt
ấy, tôi cảm thấy trong lòng như đang chảy máu, rất nóng.
Tựa như nước mắt của tôi.
Bí mật của Tiểu Hiên bị người ngoài phát hiện, cho nên cậu ấy cắn môi hận
hận căm tức nhìn tôi. Tôi lau lau nước mắt, ôm cậu ấy vào trong lòng.
Tôi nói, sau này có anh ở đây, nhất định sẽ bảo vệ em. Sẽ không để cho
bất luận kẻ nào tổn thương tới em. Tin tưởng anh! Cho dù là mẹ của em
cũng không được.
Về sau, Tiểu Hiên bắt đầu tin tưởng tôi. Cậu ấy
nói cho tôi biết mẹ cậu ấy thường xuyên đột nhiên trở nên rất xa lạ, rất điên cuồng. Sau đó liền hung hăng đập đồ, nhiều khi còn đánh cậu ấy.
Nhưng mà Tiểu Hiên không thể để cho người khác biết, nhất là không thể
để cho cha cậu ấy biết. Bởi vì nếu như cha biết sẽ giết chết mẹ.
Hạ tiên sinh cũng không yêu Hạ phu nhân, điểm này, ai cũng đều nhìn ra được.
Có một lần trong lúc vô tình, tôi nghe được tiên sinh và phu nhân gây gỗ.
Giọng nói phu nhân kích động dị thường nói: Tại sao ông không quên được
con hồ ly tinh đó. Cô ta không yêu ông, cô ta ở thời điểm ông cần giúp
đỡ nhất lại không nói tiếng nào mà bỏ đi. Là cô ta bỏ ông! Không cần ông nữa. Đã nhiều năm như vậy, vì sao ông vẫn không quên được? Là tôi cứu
ông ra khỏi nhà tù. Rõ ràng là tôi. Người yêu ông nhất là tôi. Tôi lại
sinh một đứa con trai cho ông. Tại sao ông lại đối với tôi như vậy?
Chẳng lẽ ngay cả con trai ruột của mình ông cũng không thương sao? Tại
sao ông lại độc ác như vậy!!!
······Tôi đoán trước kia giữa bọn
họ nhất định xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện xưa. Nhưng mà cũng chỉ là suy đoán. Nhiệm vụ của chúng tôi không phải là những thứ này. Chúng tôi chỉ phụ trách bảo vệ tốt Tiểu Hiên, cố gắng để cho cuộc sống của cậu ấy trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.
Bệnh tình của phu nhân lúc tốt lúc xấu, nhưng mà tiên sinh lại chẳng quan tâm. Sau đó, Tiểu Hiên ngày từng ngày lớn lên, vóc dáng ngày từng ngày vọt cao, bộ dáng cũng càng đẹp trai.
Có lúc, tôi nghĩ, cậu ấy có lẽ là không cẩn thận từ trên thiên giới rơi
xuống phàm trần. chẳng qua tiểu thiên sứ này lại có biểu hiện không hợp
với số tuổi. Lạnh lùng cùng xa cách, chỉ là thiên sứ vốn nên hoàn hảo
này lại có vết thương thật mệt mỏi không ai biết.
Thời gian
thoáng cái đã 9 năm trôi qua, Tiểu Hiên đã trổ mã thành một thanh niên
dáng vẻ cao ráo đẹp trai, khí chất ngút trời. Hai
người chúng tôi cũng
nhanh trưởng thành rồi. Hạ tiên sinh nói muốn đưa Tiểu Hiên đi nước Anh
du học, nơi đó cũng có sản nghiệp của Thịnh Hạ. Hơn nữa nơi đó còn có
con nuôi Diệp Thiên Hạo thiếu gia mà Hạ tiên sinh thu dưỡng. Tiên sinh
nói đi đâu cũng sẽ có người tiếp ứng. Nhưng mà Tiểu Hiên không đồng ý,
chúng tôi biết nguyên nhân cậu ấy không đi. Cậu ấy không yên lòng mẹ của cậu ấy. Những năm gần đây, không phải không tìm bác sĩ cho phu nhân,
nhưng bệnh của phu nhân là tâm bệnh. Trừ phi tháo gỡ nút thắt, nếu không thuốc gì cũng vô hiệu.
Nhưng mà, ý trời khó đoán. Năm ngoái, hôm sinh nhật, phu nhân xảy ra tai nạn xe cộ. Phu nhân vì cứu Tiểu Hiên mà
bị xe hàng đụng chết.
Một khắc kia, tôi hiểu, thật ra thì phu
nhân là người duy nhất yêu con trai mình. Tình yêu phải mãnh liệt đến
mức nào mới có thể cam nguyện dùng sinh mạng để đổi lấy? Một khắc kia,
phu nhân chắc là rất vui mừng. Thời điểm trước khi chết bà đã lôi kéo
tay Tiểu Hiên không ngừng nói “thật xin lỗi, thật xin lỗi”, còn nói ra
bí mật chôn giấu dưới đáy lòng nhiều năm cho Tiểu Hiên nghe, để cho cậu
ấy thay bà hoàn thành tâm nguyện đi tìm một người.
Chúng tôi cung kính bảo đảm với phu nhân, sau này nhất định sẽ bảo vệ cho Tiểu Hiên bình an!
Từ đó về sau, Tiểu Hiên không cười nữa. Thời điểm cậu ấy cười rõ ràng nhìn đẹp như vậy.
Cậu ấy không bao giờ….. ăn bánh kem nữa, mà rõ ràng lúc trước cậu ấy rất
thích mùi vị đó. Cậu ấy nói bánh kem có mùi vị gia đình, ngọt giống như
mật vậy.
Cho nên, Tiểu Hiên đồng ý đi nước Anh. Vì rời đi nơi đau lòng này, vì không để cho cha cậu ấy lo lắng, vì cậu ấy mắc chứng uất
ức cường độ nhẹ. Cho nên, chúng tôi lừa Hạ tiên sinh mang cậu ấy sang
nước Anh chữa trị, chữa trị tròn một năm.
Thật may là, Tiểu Hiên
đã bình phục. Cho nên, năm nay chúng tôi rốt cuộc cũng trở lại. Tiểu
Hiên muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi chết phu nhân giao phó. Cậu ấy muốn tìm đứa nhỏ kia, thay mẹ mình chuộc tội.
Nhưng mà, chúng
tôi ai cũng không ngờ rằng, hôm sinh nhật tiểu Hiên, thế nhưng cậu ấy
thiếu chút nữa xảy ra chuyện. Sau đó Hạ tiên sinh đột nhiên ra lệnh cho
chúng tôi dừng lại quá trình điều tra. Tiểu Hiên không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng hai chúng tôi đều hiểu. Bởi vì người đứng sau màn sai
khiến sự kiện kia chính là người thân duy nhất của Hạ tiên sinh, cậu của Tiểu Hiên —— Trầm Ngạo.
Tiên sinh làm như vậy là có nguyên nhân
của ông ấy. Sau đó tiên sinh liền khai trừ Trầm Ngạo, chỉ là làm như vậy càng tăng thêm cừu hận của Trầm Ngạo đối với tiên sinh. Không ai có thể làm trái lại quyết định của tiên sinh, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ có
một, là bảo vệ tốt Tiểu Hiên.
Làm cho hai người chúng tôi vui
mừng nhất chính là, Tiểu Hiên gặp được cô gái tên là Tô Y. Cô gái này có thể làm cho Tiểu Hiên nở nụ cười thật lòng trong nhiều năm như vậy.
Chúng tôi rất cảm kích cô ấy, là cô ấy mang đến ánh sáng mặt trời cho
Tiểu Hiên.
Hữu Hộ Pháp: Tiểu Tả, cậu nói nhiều như vậy nhất định
khát nước rồi? Tôi bưng nước cho cậu nè, trước cậu để cổ họng mình nghỉ
ngơi một chút, tôi tới nói thay cậu cho.
Tả Hộ Pháp: Tôi không
mệt! Chút tâm địa gian xảo này của cậu đừng cho rằng tôi không biết. Mệt chết tôi cũng không nhường cơ hội cho cậu. Xong rồi, tôi nói đến chỗ
nào rồi?
Vị tác giả nào đó (-_-|||): Cậu nói đến “cô ấy mang đến ánh sáng mặt trời cho Tiểu Hiên nhà cậu.”
Tả Hộ Pháp: Đúng đúng, tôi tiếp tục. Bởi vì ánh mặt trời sẽ xuất hiện sau
mưa gió. Chúng tôi cuối cùng cũng thấy mây mờ sáng tỏ. Bởi vì, về sau
này, Tiểu Hiên rốt cuộc biến thành một con người chân chính.
Hữu Hộ Pháp: Mẹ nó! Cậu nói cái gì! Cậu rốt cuộc có biết nói hay không? Đừng chiếm nhà xí mà không đi.
Tả Hộ Pháp: Ý của tôi mọi người nhất định hiểu. Tóm lại chúng tôi nhất trí cho là quý nhân của Tiểu Hiên đã xuất hiện. Mặc dù nha đầu kia không
tinh tế, không dịu dàng. Mặc dù cô ấy hình như rất thích anh trai thiếu
đạo đức của cô ấy. Nhưng mà, chúng tôi vẫn xem cô ấy thành ân nhân.
Hữu Hộ Pháp: Đúng! Ân nhân!
Tả Hộ Pháp: Hắc hắc, tất cả mọi người đã xem “Hắc Chấp Sự” rồi đúng không? Tôi vẫn cảm thấy Tiểu Hiên nhà chúng tôi khi còn bé rất giống Tiểu Hạ.
Mà nguyện vọng cả đời của tôi chính là trở thành một chấp sự ma quỷ xuất sắc giống như Tái Ba Tư.
Hữu Hộ Pháp: Nghĩ thật là hay, một người đàn ông mà suốt ngày xem hoạt hình. Có mất mặt hay không?
Tả Hộ Pháp: Cậu thì biết cái rắm gì! Mọi người đều nói, người đàn ông yêu hoạt hình trong lòng đều tràn ngập tình yêu.
Hữu Hộ Pháp: Là càng biến thái!
Tả Hộ Pháp: Tác giả biến thái! Tôi mãnh liệt yêu cầu cắt nhân vật. Xóa bỏ
cậu ta vừa đúng để cho tôi cùng Tiểu Hiên diễn “Hắc Chấp Sự”.
Vị tác giả nảo đó: Giới Cá~~ Tôi thật không muốn đả kích cậu, nhưng cậu không hợp đóng nhân vật Tái Ba Tư.
Hữu Hộ Pháp: Tái Ba Tư là cái gì? Ăn ngon không?
Tả Hộ Pháp: Ngu ngốc! Cậu có thể biến rồi! Lại nói, Tiểu Hiên của chúng ta đi đâu rồi hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com