★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Vô dụng ★☆※☆★
Ngày nào đó, Tô Nhiên đề nghị cùng Tô Y đi ra sông bắt cá, Tô Y vui vẻ đi trước.
Tô Y xuống sông hỏi Tô Nhiên: “Sao anh lại không xuống nước?”
Tô Nhiên khoanh hai tay trước ngực ngồi ở trên bờ, khuôn mặt kiêu ngạo. “Em cũng biết, anh sợ nước.”
Tô Y cười hắc hắc. “A, được rồi, anh chờ, em bắt cho anh.”
Sau một hồi đại chiến kịch liệt giữa người và cá, Tô Y cầm chiến lợi phẩm trong tay đắc ý vênh váo, một chân ngã té vào trong nước.
Tô Nhiên khẩn trương cực kỳ nằm úp sấp trên bờ gọi to về phía Tô Y. “Sao lại không cẩn thận như vậy. Vạn nhất bị nước sông cuốn đi thì làm sao bây giờ?”
Tô Y cảm động, nước mắt chảy ào ào, thật vất vả từ trong nước đứng lên, lại thấy Tô Nhi nhìn chằm chằm vào hai tay trống trơn của cô tức giận nói: “Đồ vô dụng! Ngay cả con cá cũng bắt không được, quả nhiên nên bị nước sông cuốn đ!”
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Thứ Hai, Tô Y cố ý dậy thật sớm, soi gương tỉ mỉ chỉnh chu một phen, sau đó thừa dịp Tô Nhiên còn trong toilet đánh răng, lén lút ôm đồ chạy trước.
Năm thứ tư bài học cũng không nhiều, hơn nữa hiện tại học kỳ mới bắt đầu, hơn nữa tiết học tự chọn duy nhất hôm nay có giáo sư cô cực kỳ chán ghét, cho nên cô liền chuẩn bị không làm thì thôi, đã làm thì liền làm đến cùng.
Tối hôm qua cô ở trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ rất lâu, cửa xe BMW cô bồi thường không nổi, nhưng giấy tờ chứng nhận thân phận của cô thì cần phải lấy lại. Vì thế Tô Y trước nghĩ sau nghĩ, trằn trọc không yên, gối đầu một mình khó ngủ, liền mơ tưởng hão huyền…… Rốt cục lúc kim đồng hồ chỉ đến 2 giờ sáng, cô mới nghĩ ra được một chủ ý tự nhận là rất tốt.
= =
Tô Y ôm bảo bối yêu dấu ra thang máy, nhìn đồng hồ trên tay một chút, vừa vặn 9 giờ sáng. Dực theo kính đen ném lại tấm danh thiếp có ghi địa chỉ, nếu chạy xe tới đó đại khái mất khoảng mười lăm phút.
Cô không thể chen lách giao thông công cộng, không thể cưỡi lừa điện, không phải vì cô còn giấu diếm tiền riêng dưới gầm giường, mà là vì lúc này trong lòng cô đang cẩn thận nhẹ nhàng ôm một thứ đồ gì đó, phải tuyệt đối bảo vệ không thể để bị đụng trúng hoặc rơi vỡ.
Tô Y ở ven đường đón một chiếc xe taxi, sau khi lên xe, cô cười ngây ngô nói với tài xế: “Bác tài, đi đến cao ốc Thịnh Hạ.”
Cao ốc Thịnh Hạ là tổng bộ công ty. Gần hai mươi năm ở thành phố S có một câu tục ngữ: Không sợ gió mùa Đông Bắc, chỉ vì năm dặm giữa Thịnh Hạ. Ở thành phố này phân bố dày đặc các công ty ngành nghề của Thịnh Hạ, bất luận là ăn uống, giải trí, hay là cuộc sống văn hóa, đều bị thâm nhập hoặc ít hoặc nhiều. Thực lực của tập đoàn Thịnh Hạ, bởi vì vậy hiển nhiên trở thành tiêu biểu.
Tô Y nhìn đồng đồ đeo tay, vù vù nhảy dựng lên lấy ra đồ tốt đã bỏ tiền ra mua, đỡ phải một lát lại hiện nguyên hình, nhưng khi cô cúi đầu một cái liền sửng sốt trợn trờn mắt.
Buổi sáng vì không để bị anh trai phát hiện, cô lén lút chuồn đi có chút gấp, thế nhưng để quên ba lô ở nhà rồi. Điện thoại cùng bóp tiền cũng bị cô vô tình vứt bỏ. Mà trong túi chiếc váy hiện tại cô đang mặc ngoại trừ một tấm danh thiếp, còn lại cái gì cũng đều không có.
Tô Y không khỏi chau mày ủ dột ôm bảo bối trong lòng vươn cổ nhỏ giọng muốn nhờ tài xế đại ca. “Hắc hắc, đại ca, cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút, bóp tiền tôi để quên ở nhà, tôi gọi điện thoại kêu người đêm tiền xe đến.”
Tài xế đại ca lườm cô một cái thông qua kính chiếu hậu, không tình nguyện đưa di động cho cô.
Tô Y cầm lấy điện thoại gọi vào số điện thoại liên lạc trong tấm danh thiếp, chuông vang ba tiếng, một giọng nói đàn ông hào phóng từ trong điện thoại truyền đến, “Alo, ai vậy?”
Tô Y hít sâu một hơi mỉm cười nói: “Là đại ca kính đen phải không? Là tôi, ngày hôm qua đâm vào xe ông chủ của anh đó, còn nhớ không?”
Bên kia điện thoại, người đàn ông “a” một tiếng. “Là cô sao? Cô chuẩn bị tốt muốn đến bồi thường tiền?”
“Chuẩn bị xong rồi, tôi lập tức đến cao ốc Thịnh Hạ, bởi vì tôi mang theo có hơi nhiều tiền, anh có thể trước xuống tiếp tôi một chút hay không? Hắc hắc, thật ngại quá.”
Bên kia, kính đen không khỏi cả kinh. “Nặng như vậy? Cô cầm bao nhiều tiền thế?”
“Dù sao tôi ôm một đường cánh tay đều mỏi rã, ha ha, tôi còn khoảng năm phút nữa là đến, anh nhớ sớm đi xuống tiếp tôi. Được rồi, điện thoại tôi sắp hết pin, cúp máy trước, bye.”
Lúc Tô Y trả điện thoại lại cho tài xế đại ca, ánh mắt tài xế vô cùng khinh bỉ. “Nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, gia giáo cô thật là tốt.”
“Hắc hắc, không có quan hệ tới người nhà tôi, là tôi tự học thành tài.” Anh chuyên tâm lái xe của
anh đi, không có chuyện gì quay đầu mù quáng làm cái gì? Tô Y lười phản ứng lại lời khiêu khích chăm chọc của tài xế, nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Tên họ: Tả La Ba
Chức vị: Tổng giám đốc bộ phận bảo an tập đoàn Thịnh Hạ
Điện thoại di động: ××00××00××0
(⊙_⊙? ) Tổng giám đốc bộ phận bảo an là cái gì vậy? Tô Y nhíu mày đau khổ suy nghĩ một lát, rốt cục đến nơi.
Đại ca kính đen thật giữ chữ tín, quả thực đứng ở ven đường chờ cô. Tô Y kích động từ trong cửa xe ló đầu ra nở nụ cười nịnh nọt với đại ca kính đen. “Đại ca, anh thật là sáng chói. Anh thay tôi trả tiền xe đi.”
Kính đen lại thoáng một cái kém chút là nằm sấp trên đất. “Vì sao tôi phải trả tiền giúp cô? Cô không có tiền sao? Cô không phải là nói cầm tiền nhiều đến mức cầm không nổi sao?”
Tô Y còn chưa kịp trả lời, tài xế đã nóng nảy. “Tôi nói hai người làm ơn nhanh chóng trà tiền cho tôi, đừng làm chậm trễ công việc của người khác.”
“Đại ca kính đen, anh mau trả tiền, tiền của tôi đều đã bọc kỹ mở không ra.”
Kính đen vừa nghe cô nói cũng thấy có lý, vì thế nhận mệnh tiêu sái đi đến chỗ tài xế trả tiền. Tô Y đạt được ước muốn chui ra khỏi xe.
Lúc kính đen nhìn thấy Tô Y ôm trong tay một ống heo đầy tiền xu, nhịn không được não co rút mãnh liệt, cả người mạnh mẽ khẽ run rẩy.
“Đây chính là tiền mà cô nói là rất nặng, còn phải đánh vỡ mới lấy ra được?” Cằm kính đen “rầm” một tiếng rớt xuống đất, nện vào một cái hố to.
Tô Y ước lượng ống heo tiền xu vĩ đại trong tay, mặt đầy đắc ý nói: “Đúng vậy, rất là nặng, bên trong là tiền xu từ nhỏ đến lớn của tôi.”
“Tôi thật sự phục cô rồi. Cô cố tình muốn làm tức chết chúng ta có phải hay không? Mặc kệ, một lát ông chủ nhìn thấy cô rồi tính.” Kính đen bất đắc dĩ nâng mắt kính lên, dẫn Tô Y đi vào thang máy trong đại sảnh.
Dọc theo đường đi Tô Y bận đoán ông chủ xe là ai, cũng không nói chuyện với kính đen. Nếu cô đoán không sai, cô cho rằng rất có khả năng ông chủ xe chính là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hạ. Trước kia ở trên báo chí cô có xem qua ảnh chụp của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hạ, bộ dáng là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi nhưng vẫn có vài phần anh tuấn. Năm trước vợ chết, dưới gối có một người con trai. Tô Y nghĩ đến đây hai mắt to nhất thời đảo quanh, chẳng lẽ lão già háo sắc kia coi trọng đóa hoa xinh đẹp non mềm là cô?
“Đại ca, tổng giám đốc của các anh có ham mê bất lương gì không? Giống như trâu già gặm cỏ non linh tinh……?” Có phải là cứng rắn ép buộc con gái nhà lành? Có phải là dùng quy tắc ngầm? Có phải ở trong phòng làm việc ăn sạch tiểu bạch thỏ?
Kính đen đứng trước cửa phòng tổng giám đốc dùng ánh mắt nhìn heo ngốc không thể tưởng tượng được trừng mắt nhìn Tô Y, nở nụ cười nhạt mười phần không rõ. “Tôi rất buồn bực, dựa vào cái gì cô cho rằng tổng giám đốc thiên nga trắng của chúng tôi sẽ coi trọng con cóc nhỏ cô? Tôi nói cho cô biết, cô gặp không phải là tổng giám đốc Hạ của chúng tôi,mà người này so với tổng giám đốc hạ còn muốn hơn cả thiên nga trắng. Cô thật là một bãi phân trâu đen mơ tưởng nhúng chàm đóa hoa tươi của chúng tôi.”
“Anh nói ai là phân trâu? Anh ngay cả phân trâu đen còn không bằng, mang kính đen liền cho rằng bản thân rất giỏi, đen cái gì mà đen, anh thật là không mặt mũi gặp người!”
“Cô mới không mặt mũi gặp người!”
“Vậy làm sao anh lại cả ngày đeo kính đen che kính mắt? Có bản lĩnh anh tháo mắt kính xuống đi!”
“Tháo liền tháo, tôi sợ cô à!” Kính đen trong cơn tức giận tháo mắt kính xuống, nhất thời lộ ra một đôi mắt như cá vàng.
Tô Y không đành lòng làm quá mức, xua tay. “Anh vẫn là đeo lên đi, đeo so với không đeo vẫn là đẹp mắt hơn!”
“Cô!”
“Anh Tả, mang cô ấy vào đây!” Lại là giọng nói trong trẻo của người đàn ông ngày hôm qua. Làm cho Tô Y nghe được tinh thần sảng khoái, ôm ống heo đẩy cửa ra, vừa bước vào vừa chào hỏi. “Thiên nga trắng nhỏ, tôi vào nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com