Dưới ba tầng lầu Tô Y bị Diệp Thiên Hạo ôm thật chặt vào ngực, ngửi thấy mùi nước hoa đặc biệt của phái nam trên người hắn, trong khoảng thời gian
ngắn cô có chút mơ hồ. Đẩy ra mấy lần nhưng lại bị hắn càng ôm càng
chặt, dưới tình huống kinh hoảng cho nên không biết nói cái gì.
Ngược lại Diệp Thiên Hạo mở miệng trước. Trước giờ hắn chưa bao giờ dùng
giọng nói dịu dàng như vậy, lẩm bẩm trên đỉnh đầu Tô Y: “Nếu như không
gặp em thì tốt biết bao nhiêu.”
Trong lòng Tô Y đột nhiên run
lên, tiếp theo nghe được Diệp Thiên Hạo trực tiếp nói: “Ngày mai tôi
cùng Tiểu Dương sẽ rời khỏi nơi này, vốn là tôi cho rằng trước khi đi sẽ không gặp lại em, nhưng mà dưới tình huống tôi đang do dự có nên đi tìm em chào tạm biệt hay không thì em lại tìm đến. Lần này chúng tôi đi, sẽ không trở về nữa.”
Cổ họng Tô Y không tự chủ bị nghẹn lại: “A, các anh đi nước Anh sao?”
Tô Y ngừng thở, cẩn thận hỏi, không giải thích được cảm thấy khổ sở thương cảm. Không chỉ bởi vì bọn họ muốn rời khỏi, cũng bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy thiếu Diệp Thiên Hạo, mà phần thiếu nợ này, cô dù làm cách nào
cũng không thể trả nổi.
Cô trả không nổi, cũng không có cách nào để
trà. Bởi vì như thế, cô mới đối với việc hắn đột nhiên rời đi càng cảm
thấy đau khổ ——
"Ha ha, đi nơi nào thì có quan hệ gì với em chứ.” Diệp Thiên Hạo đột nhiên cười lạnh nói, nhưng mà hai tay vẫn ôm Tô Y
thật chặt.
Một lần này thôi, một lần cũng tốt!
Còn nhớ rõ
buổi tối lần đầu bọn họ gặp nhau, bộ dáng nóng nảy lo lắng của cô, cùng
với câu nói oán trách kia: Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi cho là anh muốn tự tử.
Cô cũng không biết, câu nói kia của cô đã tạo thành bao nhiêu chấn động trong lòng hắn!
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào quan tâm hắn như vậy. Hắn thậm chí
tuyệt vọng cho là sống chết của hắn không có ai để ý, cũng không có quan hệ với bất luận người nào!
Nhưng ——
Cô, rõ ràng là người
xa lạ chưa từng gặp mặt, rõ ràng có thể đối với hành động nhàm chán của
hắn làm như không thấy, rõ ràng không cần mạo hiểm tánh mạng xen vào
chuyện của người khác, lại hồn nhiên lanh chanh đi cứu hắn ——
Ha ha, thật là một cô gái ngốc!
Em biết không? Tôi đã từng không tin tưởng vào cái gì mà thiên sứ, nhưng
mà sau khi gặp em, tôi hiểu, có một loại người, bọn họ không có cánh,
bọn họ không sống ở Thiên Đường, bọn họ thậm chí chỉ là người bình
thường gặp qua liền quên, nhưng mà bọn họ có một cái tim thiên sứ, cùng
với những ước mơ kiên định cả đời. Chiếu sáng những góc âm u trong nội
tâm, bất tri bất giác cứu vớt một linh hồn sắp sa đọa.
Tiểu Y ——
Tôi chưa bao giờ kêu tên em, nhưng mà hai chữ này lại thật sâu chôn trong lòng tôi!
Hôm nay, tôi chỉ có thể mang theo tên của em còn có chút kí ức ngắn ngủi giữa chúng ta, rời đi, sau đó đi thật xa.
"Có cái gì muốn nói với tôi không?” Diệp Thiên Hạo đột nhiên cúi đầu nhìn
Tô Y, hỏi. Tô Y cúi đầu nằm trong ngực hắn, trong lòng dời sông lấp
biển, ngũ vị tạp trần.
Hắn là hận cô sao? Giống như cô cũng từng không thể tránh khỏi mà hận Hạ Vũ Hiên vậy.
Nhưng mà, bọn họ cũng không thể làm ra lựa chọn tha thứ gì. Khoan dung cho người khác, lại hủy diệt chính mình.
Thật ra thì, cô và hắn, đều là những đứa nhỏ mệnh khổ ——
Như vậy, không cần thiết tiếp tục làm tổn thương hắn. Bởi vì, bản thân cô
nợ hắn. Đến bây giờ, cô đã không còn sức để cho lưng mình đeo theo nhiều tội ác nghiệt hơn.
Tô Y ngẩng đầu lên dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Thiên Hạo, kiên quyết nói: “Tôi không có gì muốn nói với anh.”
Tô Y nói xong, giơ tay khẽ đẩy lồng ngực của Diệp Thiên Hạo ra, từng bước lui về phía sau rời đi ngực của hắn.
Trong mắt Diệp Thiên Hạo thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó nhẹ nhõm
cười, làm như tất cả ngay từ đầu đều nằm trong dự liệu của hắn. Hắn giơ
tay lên tùy ý xoa xoa tóc của cô, thoải mái cười nói: “Cô gái nhỏ nói
một đằng nghĩ một nẻo.”
Tô Y bị nụ cười này của hắn làm cho đau
lòng, cố gắng khống chế nước mắt xoay người rời đi, từng bước từng bước
đi về phía trước. Diệp Thiên Hạo, thật ra thì tôi có lời muốn nói với
anh, tôi muốn nói, chú ý giữ gìn sức khỏe, lên đường thuận buồm xuôi
gió.
Tô Y cố gắng nhịn xuống nước mắt chực trào rơi ra trong hốc
mắt, tất cả trước mắt đều mơ hồ. Tâm tình nặng nề đi vào thang máy, đang lúc cửa thang máy sắp đóng lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một
người.
Trên mặt Diệp Thiên Hạo mang theo nụ cười như ý thực hiện được âm mưu. Một tay đè lên cái nút giữ thang máy, một tay lại phũ lên
mặt cô: “Cô gái nhỏ, em khóc?”
Tô Y theo bản năng liền lui về
phía sau, tránh thoát bàn tay Diệp Thiên Hạo. Trong lòng mơ hồ nổi lên
chút tức giận: “Tôi không có khóc. Anh tới làm gì, nhanh lấy tay ra, tôi không có lời gì muốn nói với anh cả.”
Tay Diệp Thiên Hạo cứ như
vậy dừng lại giữa không trung, nhìn những giọt nước trong suốt xoay
chuyển trong tròng mắt cô, lần đầu tiên hắn nếm đến tư vị đau lòng. Một
địa phương mềm mại trong lòng giống như là bị một bàn tay vô hình của ai đó bóp chặt, xé từng tế bào trong thân thể, đau đến toàn thân như bị
tách rời.
Nhìn tầng nước mắt vẫn còn đảo quanh trong mắt Tô Y,
Diệp Thiên Hạo không biết giọng nói mình có thể êm ái thương tiếc như
vậy: “Còn không thừa nhận, em là bởi vì tôi mà khóc sao?”
Tô Y
giơ tay lên lung tung lau nước mắt, đứng bên trong thang máy: “Ít giả bộ đi, tôi là nhìn thấy anh nên nhớ tới…… nhớ tới bản thân tôi. Vận mệnh
của chúng ta có một chỗ tương tự, không hơn.”
"Ha ha.” Diệp Thiên Hạo mỉm cười gật đầu một cái, tựa như là đồng ý lời này của cô. “Nếu
chúng ta giống nhau như vậy, em không cảm thấy chúng ta ở chung một chỗ
thích hợp hơn sao?”
"Nói cái gì đó! Tôi có ông xã rồi. Tôi phải
về nhà, anh mau buông tay ra.” Tô Y liên tục xấu hổ tiến lên một bước
đẩy Diệp Thiên Hạo ra, vội vàng ấn nút đóng thang máy. Diệp Thiên Hạo
đứng ngoài cửa cũng không có hành động kế tiếp, chẳng qua là khoanh tay
tự nhiên nhìn cô. Đang trong lúc Tô Y cho rằng bản thân rốt cục thoát
khỏi hành hạ thì nghe được giọng nói muốn ăn đòn kia ——
"Ha ha —— Bé ngốc, vừa rồi tôi đã lừa em, ngày mai tôi không có rời đi. Tôi chẳng qua chỉ muốn
nhìn phản ứng của em một chút, thì ra là em không bỏ được
tôi.”
Tô Y dùng sức bịch lỗ tai lại, hận đến giậm chân. Họ Diệp
thất đức kia, so với Tô Nhiên nhà cô còn xấu xa hơn. Vừa nghĩ tới Tô
Nhiên, tay chân Tô Y không có tiền đồ run lên, vội vàng ấn xuống cái nút một cái, thang máy dừng ở tầng 11 liền chạy ra ngoài.
~~~~~~~~~~~~
"Đinh đong ——" Chuông cửa đột nhiên vang lên!
Tô Nhiên trưng ra vẻ mặt cười nham hiểm đi ra, đơn bào chạy án đã biết
đường trở lại? Cô ngược lại có dũng khí nha, tiểu yêu tinh, nhìn xem anh không chỉnh chết em.
Nhưng mà ——
Sau khi cửa mở ra, nụ cười của Tô Nhiên lần nữa đông cứng!
"Cánh tay của em bị làm sao vậy?” Tô Nhiên khẩn trương kéo cánh tay Tô Y qua
nhìn, nhìn cánh tay bị treo trên cổ của cô. “Em bị thương? Có đau hay
không?”
Tô Y vừa ủy khuất vừa sợ hãi bĩu môi, nước mắt trong thoáng chốc trào ra.
"Anh, thật xin lỗi! Thật ra thì em đã gạt anh, mẹ cùng chú Trương căn bản
không có tới. Em nói bừa xong liền cảm thấy lương tâm xấu hổ liền nghĩ
xuống dưới lầu mua đồ ăn ngon dụ dỗ cho anh bớt giận. Nhưng mà vừa mới
xuống lầu liền bị một chiếc xe mô tô chạy như bay qua đụng trúng, đau
muôn chết!”
Tô Y nói xong dùng sức chớp mắt một cái, hai giọt
nước mắt to đùng đồng loạt rơi xuống. Hoàn mỹ đạt tới hiệu quả dự đoán.
Khụ khụ ——
Tô Nhiên nửa tin nửa ngờ lôi kéo cô vào nhà, “Sau đó
người lái xe liền đưa em đi bệnh viện hả? Tiếp theo bị băng bó thành ra
như vậy?”
"Đúng như vậy! Anh đây là có ý gì? Cũng biết anh không
quan tâm, không để ý đến em. Hừ, cho nên còn chưa tin em. Không tin anh
đi hỏi Lục Hàn Tịch, sau khi em đến bệnh viện vừa đúng lúc gặp anh ấy.”
Tô Y nói xong làm bộ tức giận đi trở về phòng mình. Hiện tại căn phòng nhỏ này dùng trong lúc cô giận dỗi, xem như là về nhà mẹ. Ai ~~~
Sau đó Tô Nhiên đi tới bên người cô, lau đi những giọt nước mắt cá sấu của
cô, để cô ngồi trên giường: “Vậy anh hỏi em, em rốt cục bị thương có
nghiêm trọng hay không? Như thế nào lại không gọi điện thoại cho anh
biết? Là gảy xương hay là ——"
"Anh mới gảy xương! Em chỉ là bị
đụng vào cùi chỏ, không dám động cũng không thể cử động, vừa đụng liền
đau. Bác sĩ nói hơn một tuần mới khỏi.”
"À, không thể đụng vào ————"
"Đúng như vậy! Vừa đụng liền đau!"
"Ha ha!"
"Anh cười cái gì?" Tô Y nhíu màu, lông tóc bị tiếng cười của anh làm cho dựng đứng cả lên.
Tô Nhiên cười, dùng sức vuốt mũi Tô Y một cái, "Ngu ngốc! Chừng nào thì em mới có thể thông minh một chút đây? Ha ha ha, nhưng mà anh rất thích
người ngốc, càng ngốc càng thích!"
"Anh mới là đồ ngốc đấy! Ai, anh đừng đụng vào cánh tay bị thương của em, rất đau ——"
Tô Y muốn tiếp tục nói một lần lại bị Tô Nhiên ngăn toàn bộ lời muốn nói
trong miệng. Sau đó cô liền rất không có tiền đồ toàn thân mềm nhũn, hơn nữa còn choáng váng đầu, thiếu dưỡng khí. Vì vậy cô bắt đầu đưa tay ra
phía sau lưng của anh, ý bảo anh hôn nhẹ một chút.
Nhưng mà, đánh mấy cái cũng không hề hấng gì. Tô Y quyết định dùng hai tay cùng đánh.
Hừ, anh không thể đừng đói khát như vậy được hay sao? Cũng nhanh hôn cô
đến ngộp chết.
Tô Nhiên vừa hôn cô vừa cảm giác hai quả đấm một
trái một phải đập trên lưng mình vô cùng có tiết tấu, không khỏi không
nhịn được ha ha cười lên.
Tô Y rốt cục dùng vũ lực đổi lấy không khí khó có được, tận tình hít thở không khí mới mẻ trong chốc lát, sau
đó mới kỳ lạ liếc về phía anh, hỏi: “Làm sao vậy? Anh đang cười cái gì?”
Tô Nhiên kéo hai tay cô qua, trong đó một tay vừa rồi còn quấn băng gạc,
nếu mà cánh tay thật sự bị thương thì giờ miệng vết thương đã rách ra
rồi! Ha ha!
"Y Y, cánh tay nhanh như vậy liền lành rồi.”
Tô Y cười khan, cố ý tỏ ra kinh ngạc nói: “A? Thậ tlà thần kỳ! Thì ra bác
sĩ kia gạt em, Bà ấy nói hơn một tuần mới có thể khỏi, làm em sợ muốn
chết."
"A, vậy bây giờ có phải không thể cử động nữa hay không?”
Tô Nhiên cầm bàn tay bé nhỏ của cô không có ý tốt cọ sát trên người
mình.
"A —— à! Trên lý thuyết mà nói, là có thể cử động, ha ha…..” Tô Y nói xong liền lau một tầng mồ hôi lạnh thật dầy.
"Đã có thể cử động, còn có thể đụng vào, vậy bây giờ chúng ta coi như bắt đầu tính sổ nha?”
Tô Nhiên không biết từ nơi nào biến ra một sợi dây lụa nhỏ, tùy ý vẩy vẩy
trước mặt cô, lấn đến gần cô uy hiếp: “Em không phải rất thích buộc cánh tay hay sao? Vậy anh liền buộc cho em.”
Tô Y bị dọa cho sợ đến nước mắt cũng trào ra, lúc này cô không phải là giả bộ nữa rồi!
"Anh, anh là anh trai của em, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy tha
thứ cho em đi. Sau này em không bao giờ…… không bao giờ lừa gạt anh nữa
còn không được sao? Không cần trói em lại, em không muốn cùng anh chơi
trò SM! A a a a a ————"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com