Nhuận Lăng nhìn cửa văn phòng đóng lại rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
Văn phòng rất sáng, ngoài đèn bên trong thì còn có ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa kính.
Bình thường anh nhìn ánh mặt trời cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn anh lại nghĩ đến ngày vừa mưa vừa nắng đó có một người đi vào mắt mình.
Anh mỉm cười mà đặt tay lên bàn phím mở trang web của Wechat ra, rồi gọi video cho bà xã Giang Tiểu Vũ: "Giang Tiểu Vũ, mở hình ảnh của em đi."
Video bị tắt.
Nhuận Lăng âm u nhìn WeChat bị cự tuyệt.
"Đọc truyện miễn phí trên dembuon.vn để ủng hộ mình dịch tiếp nhé các bạn!"
Tiếng chuông di động vang lên.
Anh âm u nhìn rồi lại mỉm cười.
Sau đó, anh giơ tay mở máy, lạnh lùng hỏi:
- Giang Tiểu Vũ, em làm gì mà tắt cuộc gọi video của anh hả?
- Em đang trên đường về nhà.
Bây giờ em đang ở trên xe buýt không tiện nhận cuộc gọi video đâu.
Giang Tiểu Vũ nói chuyện cũng rất nhỏ vì cô sợ quấy rầy người khác.
- Không phải anh đi làm sao? Gọi điện thoại cho em làm gì?
- Không có chuyện cũng không thể gọi điện thoại à?
Nhuận Lăng tâm tình lại không tốt.
- Không phải.
Nếu vậy thì em về nhà lại gọi cho anh.
Giang Tiểu Vũ cúi đầu nói chuyện rất vất vả.
- Hiện tại em ngồi ở xe trạm nào?
Nhuận Lăng một bên kẹp điện thoại bên tai, một bên mở bản đồ hướng dẫn trên máy tính.
- Trạm Tâm.
Còn bốn năm trạm nữa thì em sẽ về đến nhà.
Em cúp máy trước đây.
Giang Tiểu Vũ nghe xe báo trạm thì thuận miệng mà nói luôn.
- Trước mắt đừng tắt.
Nhuận Lăng nói.
Mười ngón tay gõ vị trí trạm trên máy tính, sau đó mắt anh sáng lên:
- Tiếp theo xe sẽ dừng ở trạm Giải Mộng, em đứng đó chờ anh đến đón.
- Sao anh lại biết tiếp theo là trạm Giải Mộng vậy?
Giang Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi.
Đường giao thông công cộng rất nhiều mà cô ngồi xe nào cũng không nói thế mà Nhuận Lăng lại biết.
- Ngu ngốc.
Vừa rồi trong xe em ngồi không phải có quảng bá đó sao?
Nhuận Lăng thật sự không muốn đả kích Giang Tiểu Vũ.
Chỉ là có khi cô thật sự