Hạ Nhạc Dương quả thật có chút cố chấp.
Dù sao cũng chưa từng yêu đương đã phải dâng hiến nụ hôn đầu tiên theo phương thức này, dĩ nhiên sẽ để lại bóng ma tâm lý.
Nhưng cậu là người nghĩ thoáng, không phải kiểu người nâng lên được đặt xuống không được, cho nên vài ngày sau, cậu đã dần dần quên đi việc này.
Hôm nay Thượng Đình Chi sẽ ra ngoài tham gia lễ động thổ nghĩa trang.
Chủ nghĩa trang là Chu Nhuận Hứa.
Mấy năm nay kinh doanh nghĩa trang ngày càng phát đạt, hắn lại tìm được một mảnh đất khác trên núi rộng rãi, phong thủy hơn, liền xây dựng một nghĩa trang mới ở đây.
Khi Hạ Nhạc Dương theo Thượng Đình Chi đến công trường, cậu gặp được Triệu Oánh, cô giáo phong thủy hot girl từng thấy trên mạng.
Triệu Oánh mặc một bộ Hán phục màu vàng nhạt, một tay cầm dù, tay kia cầm một chiếc la bàn tinh xảo, thoạt nhìn như mỹ nhân bước ra từ một bức tranh cổ.
Hạ Nhạc Dương huých huých Thượng Đình Chi, nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, người ta trông rõ là chuyên nghiệp.”
Nếu lời này là do người khác nói, hoặc là do Hạ Nhạc Dương nói lúc mới quen, Thượng Đình Chi sẽ hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng sau khi đã quen thuộc với Hạ Nhạc Dương, sự kiên nhẫn của hắn tăng theo cấp số nhân, thấp giọng nói: “Tôi cũng rất chuyên nghiệp.
“
“Anh á?”, cậu săm soi đánh giá Thượng Đình Chi từ đầu tới chân, áo sơ mi kia tag giá không dưới trặm vạn, buột miệng nói, “Trông anh như kẻ lừa đảo ấy.”
Thượng Đình Chi: “…”
“Lão Thượng.”
Sau lưng hai người vang lên một tiếng chào hỏi, Hạ Nhạc Dương quay lại nhìn.
Đó là một người đàn ông mặc áo bào xanh đậm.
“Cậu cũng ở đây?” Thượng Đình Chi kinh ngạc nhướng mày, “Hôm nay náo nhiệt vậy.”
“Không phải chứ?” Lý Thiện bĩu môi, “Tên kia cũng ở đây.”
Hạ Nhạc Dương không biết vị này, theo đường nhìn của hắn liền thấy một người có khuôn mặt tròn giống Phật Di Lặc. Thượng Đình Chi cũng thấy, hắn gật đầu chào hỏi người đàn ông đó, sau đó thu lại tầm mắt, nói với Hạ Nhạc Dương: “Xin giới thiệu, đây là Lý Thiện, chuyên gia trừ tà.”
Hạ Nhạc Dương nếu chưa trải qua sự cố với con ma nữ kia thì nhất định sẽ xếp Lý Thiện vào loại lừa đảo.
Nhưng bây giờ ánh mắt cậu nhìn thanh niên tóc búi, mặt trắng này lại có vài phần thăm dò.
“Chào thầy.” Hạ Nhạc Dương chào hỏi.
“Không dám không dám.” Lý Thiện chắp tay sau lưng đi tới bên Hạ Nhạc Dương, “Vị này là?”
“Trợ lý của tôi.” Thượng Đình Chi không nhiều lời.
“Trợ lý?” Lý Thiện nhìn Đường Phong Nghị đang lẳng lặng đứng bên cạnh, “Wow, có tận hai trợ lý lận, hoành tráng vậy.”
Thượng Đình Chi nói: “Do công việc yêu cầu thôi.”
“Cũng đúng.” Lý Thiện gật đầu, “Cậu đắt khách vậy mà.” Lý Thiện nhìn chung quanh hỏi: “Khu này là cậu tìm cho ông chủ Chu sao?”
“Không.” Thượng Đình Chi nói, “Triệu Oánh tìm.”
Lý Thiện vẫn biết một chút về phong thủy, sờ sờ cằm nói: “Cũng không tồi.”
Thượng Đình Chi nói: “Quả là vậy.”
Lý Thiện mỉm cười: “Không sợ bị cô ấy cướp khách sao?”
Thượng Đình Chi không trả lời, bình thản nhìn người có diện mạo như Phật Di Lặc đang đứng cách đó không xa.
Lý Thiện lập tức hiểu ý, hứng thú dạt dào hóng hớt: “Xem ra Trương Ôn Luân mới càng khiến cậu đau đầu hơn.”
Hạ Nhạc Dương đi theo sau tình cờ nghe được, hỏi Đường Phong Nghị: “Trương Ôn Luân là ai?”
Đường Phong Nghị nói: “Chưởng môn phái Tinh Tạo”.
Hạ Nhạc Dương: “?”
Hạ Nhạc Dương bày ra vẻ mặt “anh trêu tôi à?”.
Đường Phong Nghị nhận ra cậu không rành phong thủy, liền giải thích: “Phong thủy cũng có rất nhiều môn phái, Thượng gia theo phái Cửu Trạch, người mập kia là phái Tinh Tạo.
“
Hạ Nhạc Dương cảm thấy cái giới này thật khó