Hạ Nhạc Dương nằm bẹp trên sô pha phòng khách, gõ vài chữ vào google.
Khi nào một người đàn ông sẽ hôn một người đàn ông?
Google trả lời, 100 kết quả thì 101 cái nói: gay, hoặc là gay.
Bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương nhíu mày, nhanh chóng xóa từ khóa, lại đổi câu hỏi.
Làm thế nào để một người đàn ông cho một người đàn ông dương khí?
Có rất nhiều cách để hút dương khí của đàn ông hiện lên trên trang web, Hạ Nhạc Dương bấm vào xem qua, quá khó coi.
Không được, chẳng đáng tin gì sất.
Hạ Nhạc Dương vứt điện thoại, vẻ mặt đời này không còn gì luyến tiếc.
Ma nữ này cũng thật kỳ lạ, khi Hạ Nhạc Dương bị cô ta nhập vào, có thể cảm nhận rõ ràng cô ta rất thèm khát một người đàn ông.
Cảm giác đó xuất phát từ nội tâm.
Hạ Nhạc Dương hiển nhiên không phải gay, nhưng dưới sựsự chi phối của ma nữ, cậu cũng thấy đói khát.
Nhớ lại nụ hôn khó hiểu tối hôm qua, Hạ Nhạc Dương đần độn lung tung lắc đầu.
Cậu nhớ rõ mình không hề cảm thấy phản cảm chút nào, thậm chí khi Thượng Đình Chi rời đi cậu còn hơi luyến tiếc.
Tất cả là do yêu quái kia làm hại.
Hạ Nhạc Dương phẫn hận rút tay ra khỏi đầu, thấy trong tay có vài sợi tóc bị chính mình nhổ ra, nỗi oán hận đối với ma nữ lại càng thêm sâu.
“Khụ.” Thượng Đình Chi đứng ở phòng khách ho khan một tiếng, “Đang làm gì vậy?”
Hạ Nhạc Dương nhìn sang.
Hôm nay Thượng Đình Chi mặc bộ đồ ở nhà màu lam rộng rãi, chất liệu thượng đẳng, lại thêm đôi chân thẳng tắp, tổng thế đẹp như đi catwalk vậy.
Mày kiếm, mũi cao, đôi mắt thâm sâu.
Hạ Nhạc Dương chẳng hiểu sao lại bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy như khi bị ma nhập.
Hạ Nhạc Dương khẽ hầm hừ, buộc chính mình quay mặt đi chỗ khác.
Thượng Đình Chi biết Hạ Nhạc Dương vẫn còn giận, liền đi tới ghế sô pha, giọng điệu hòa hoãn: “Sao mặt đỏ vậy, cậu khó chịu sao?”
“Đỏ đâu mà đỏ!” Hạ Nhạc Dương tuyệt đối không thừa nhận mình nhìn thấy Thượng Đình Chi liền đỏ mặt, hung hăng phản bác, “Cách xa tôi ra, đồ đồng lõa.”
Lý Thiện phải mai mới qua được.
Hạ Nhạc Dương cũng không biết tối qua bị nhập là vì bùa chú vô dụng, hay là vì không đeo.
Cậu tin cái sau hơn, vì hồi chiều cậu cố tình vào phòng ngủ đóng cửa sổ, bật điều hòa, run rẩy cầm bùa chui vào trong góc đợi ma nữ, nhưng ma nữ không thấy ra.
Hạ Nhạc Dương cảm thấy an tâm hơn một chút.
Thực ra sau vài lần tiếp xúc, cậu nhận thấy ma nữ không hề đáng sợ như tưởng tượng.
Ma nữ trong phim đầu bù tóc rối, móng tay dài ngoằng, còn thực tế thì chị gái này còn chẳng thấy hiện hình.
Không hiện hình thì cũng tương đương không khí, đúng vậy, chỉ như cái rắm!
Đeo bùa vào ma nữ sẽ không thể lại gần, nên càng không có gì phải sợ.
Hạ Nhạc Dương khoanh chân nằm trên sô pha, trên tay nghịch một chiếc bùa nhỏ, càng ngày càng cảm thấy không cần phải sợ hãi.
Nghĩ kỹ lại, ma nữ này tuy không hại cậu, nhưng thật sự rất phiền phức.
Cô ả muốn hít dương khí, lại cố chấp dùng thân thể của cậu, khiến hắn chịu thiệt lớn như vậy.
Lần đầu tiên bị nhập, cậu không có phòng bị nên không thể tránh khỏi, nhưng lần thứ hai đêm qua đúng là một trò đùa, chỉ vì cậu không đeo bùa hộ mệnh mà sơ sảy.
Nếu Chúa cho 1 cơ hội để trở lại đêm qua, cậu sẽ