Sáng hôm sau, Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi dọn dẹp một chút, khoảng mười một giờ Chu Nhuận Hoa cùng trợ lý đến gõ cửa.
Hắn mặc một bộ lễ phục thời Đường bằng lụa màu nâu.
Tên trợ lý bên cạnh cao gầy, vừa vào sân liền lặng lẽ quan sát xung quanh, hiển nhiên là đang xem xét phong thủy.
Thượng Đình Chi và Chu Nhuận Hoa chào hỏi ngắn gọn, tìm cớ giải thích vì sao Hạ Nhạc Dương lại ở đây, rồi đón Chu Nhuận Hoa vào nhà.
“Ông chủ Chu, phòng đã được dọn sạch sẽ.” Thượng Đình Chi dắt Chu Nhuận Hoa ra ngoài hiên, nhìn về phía cầu thang quanh co, “Có hai người chết trên cầu thang, máu đã thấm sâu vào gỗ, không xử lý sạch hết được, nếu như ông chủ Chu kiêng kỵ thì lúc đi lại tránh đụng vào những chỗ tối màu đó.”
Những lời này Thượng Đình Chi cũng đã nói với Hạ Nhạc Dương, lúc đó bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương sợ tới mức nhảy ra sau lưng hắn.
Chu Nhuận Hoa trái lại rất bình tĩnh, mặt không hề biến sắc, gật đầu nói, “Ngôi nhà ma ám có khác.”
Thượng Đình Chi đưa Chu Nhuận Hoa đến hành lang lầu hai.
Ở đây chỉ có hai phòng ngủ, đồ của Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương ở phòng ngủ bên trái, Hạ Nhạc Dương chủ động mở ra cửa phòng ngủ bên phải, nói, “Đây là phòng ngủ của tôi, để tôi chỉ cho ngài xem phòng tắm.”
“Phòng tắm?” Chu Nhuận Hoa hơi kinh ngạc.
Phòng tắm là nơi ma nữ bị giết.
Chu Nhuận Hoa chắc chắn không lạ gì khu vực đó, nhưng vẫn giả vờ không hiểu gì.
Hạ Nhạc Dương diễn hùa theo, “Không phải ngài đang tìm nơi có nhiều âm khí sao? Phòng tắm chính là nơi có nhiều âm khí nhất trong biệt thự Cố gia.”
Nói xong, Hạ Nhạc Dương ác ý bổ sung, “Tốt hơn hết ngài nên ngủ trong bồn tắm, như vậy không sợ bị kẻ tiểu nhân hãm hại nữa.”
Chu Nhuận Hoa giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười xã giao, tiếp tục giả vờ không biết gì, “Nghe nói trong biệt thự này có một cô gái độc thân tự sát, là ngay trong phòng tắm sao?”
“Không.” Hạ Nhạc Dương lắc lắc ngón trỏ, đẩy cửa phòng tắm ra, làm động tác “xin mời vào” với Chu Nhuận Hoa, “Vào đây, vào đây, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho ngài.”
Thượng Đình Chi buồn cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Nhạc Dương, khoanh tay trước ngực, dựa vào bồn rửa mặt xem kịch.
“Trước hết, người phụ nữ này không hề độc thân.” Hạ Nhạc Dương trịnh trọng nói, “Cô ấy có một người tình tên là—”
Nói tới đây cậu cố ý kéo dài giọng để kích thích cảm giác hoang mang của hắn.
Chu Nhuận Hoa đờ ra, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
“… Tôi không biết tên hắn là gì.” Hạ Nhạc Dương nhún vai nói, “Hàng xóm chỉ biết có một người đàn ông thường xuyên đến đây.”
“Vậy sao.” Chu Nhuận Hoa len lén thở phào, “Vậy cô ta vì tình mà tự sát sao?”
“Lại nhầm rồi.” Hạ Nhạc Dương đến bồn tắm ngồi xuống chỗ ma thường ngồi, “Cô ấy không tự sát.”
“Không phải tự sát?” Chu Nhuận Hoa vô thức nâng giọng, liếc nhìn người trợ lý bên cạnh, khó hiểu hỏi, “Hình như báo chí đều nói cô ấy tự sát đúng không?”
“Đó là vì hồi xưa phương pháp điều tra tội phạm còn chưa phát triển,” Hạ Nhạc Dương mím môi tiếc nuối, “Nhưng hiện tại vụ án đã được lật lại, cảnh sát đang truy tìm kẻ sát nhân.”
Những lời này của Hạ Nhạc Dương thật ra là nói dối.
Vụ án không có chứng cứ nào mới, sẽ không dễ dàng lật lại, cậu chỉ nói vậy để lừa gạt Chu Nhuận Hoa.
Chu Nhuận Hoa nghe thế lập tức mất bình tĩnh, nhíu mày hỏi: “Tìm hung thủ?”
“Đúng vậy.” Hạ Nhạc Dương ngoắc ngoắc ngón tay, “Kẻ giết người quả nhiên không ngờ rằng người chết cũng biết nói.”
Không khí trầm mặc một giây.
Chu Nhuận Hoa còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hoang mang lặp lại lời nói của Hạ Nhạc Dương: “Người chết … cũng biết nói sao?”
“Ừ.” Hạ Nhạc Dương vốn tin tưởng vào khoa học, hào phóng gật đầu, “Lúc mới dọn đến, ma nữ này luôn làm phiền chúng tôi, sau này không biết vì sao, dường như cô ta nhớ ra một số chuyện, kể cho chúng tôi biết.
Tôi đã chuyển tất cả thông tin đó cho cảnh sát.”
Hạ Nhạc Dương đang ám chỉ sự thay đổi của ma nữ là do mộ của cô bị phá hủy, sức mạnh phong ấn suy yếu rất nhiều.
Chu Nhuận Hoa đương nhiên nghĩ đến điều này, hỏi, “Cô ta … nhớ được bao nhiêu?”
“Tôi không rõ cụ thể, cô ấy không nói chuyện trực tiếp được với tôi.” Hạ Nhạc Dương nhún vai, “Mấy ngày trước cô ấy báo mộng cho tôi biết cảnh cô ấy chết, đại khái là như thế này.”
Hạ Nhạc Dương nằm xuống, một tay thò ra khỏi bồn, quay đầu nhìn chằm chằm Chu Nhuận Hoa, sâu kín nói, “Đó là cách cô ấy nhìn kẻ sát nhân.”
Hạ Nhạc Dương đang nói chuyện với Chu Nhuận Hoa nên nhìn hắn là đương nhiên, nhưng cậu lợi dụng điểm này để chơi chữ, ám chỉ người trước mặt chính là hung thủ.
Chu Nhuận Hoa bối rối, có tật giật mình hỏi: “Ma nữ đó hiện tại ở nơi nào?”
“Đã lâu không gặp.” Hạ Nhạc Dương bò ra khỏi bồn tắm, “Có lẽ cô