Nắng sớm len vào phòng ngủ qua cửa sổ, hắt lên đuôi tóc Hạ Nhạc Dương, như một lớp sương mơ hồ.
Đây là cảnh tượng Thượng Đình Chi nhìn thấy khi lên lầu sau bữa sáng.
Khóe miệng Hạ Nhạc Dương còn dính mấy mảnh giấy ăn, nhắc nhở Thượng Đình Chi về mối nguy hiểm đêm qua.
Suýt chút nữa thì gối của hắn đã gặp phải tai ương.
Hắn quỳ một gối bên đầu giường lắc lắc vai Hạ Nhạc Dương: “Dậy đi, hôm nay có việc.”
Hạ Nhạc Dương lật người, che chăn lên đầu, giống như con sâu lông, cả người viết dòng chữ “không muốn dậy”.
Thượng Đình Chi sáng nay cũng khó rời giường, vì tối qua trằn trọc đến hơn ba giờ.
Hắn đã quen dậy sớm, dù buồn ngủ thế nào cũng sẽ không ngủ nướng trên giường.
Hắn không muốn Hạ Nhạc Dương khó chịu, nhưng hôm nay hai người phải đến nhà họ Thương ăn trưa, không thể cứ để cho kẻ lười biếng này ngủ tiếp.
“Hạ Nhạc Dương.” Thượng Đình Chi lắc lắc đống chăn, “Dậy, hôm nay tôi phải ra ngoài.”
Hạ Nhạc Dương vặn vẹo trong chăn, ló đầu ra ngoài, lầu bầu: “Ngủ thêm năm phút thôi.”
Được rồi.
Thượng Đình Chi nhìn đồng hồ, đi thay quần áo, trở lại giường, Hạ Nhạc Dương vẫn như cũ nói: “Ngủ thêm năm phút thôi.”
Đây là lần đầu tiên Thượng Đình Chi phải đánh thức người khác, hắn cau mày mím môi, muốn trực tiếp bê người ra cũng không thành vấn đề.
“Ngoan.” Thượng Đình Chi tạm thời từ bỏ ý định đó, kiên nhẫn cúi người vén chăn lên, “Mau dậy.”
“Không dậy.” Hạ Nhạc Dương kẹp hai chân vào chăn bông, giống như mọc kén trên giường, “Anh dậy đi, tôi không muốn dậy.”
“Hạ Nhạc Dương.” Thượng Đình Chi trên trán nổi gân xanh, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Hôm nay tôi phải đi ra ngoài.”
Hạ Nhạc Dương trực tiếp bỏ qua lời nói của Thượng Đình Chi.
Nhưng bây giờ là ban ngày, lầu hai tràn ngập ánh nắng, cho nên không cần lo lắng.
Hạ Nhạc Dương quấn chăn chậm rãi đánh răng, rửa mặt, làm kiểu tóc, sau đó cởi quần đùi, ngồi vào toilet vừa ị vừa nghiên cứu chai dầu gội đầu.
Khi Thượng Đình Chi chờ đến sốt ruột liền mở cửa phòng tắm, vô tình nhìn thấy cặp mông trần trụi kia.
Hạ Nhạc Dương sửng sốt một chút, sau đó phi ngay chai dầu gội tới chỗ Thượng Đình Chi: “Anh điên à!”
Thượng Đình Chi hơi ngả người ra sau bắt lấy cái chai bay tới, mím môi nói: “Xin lỗi.”
Không còn gì để nghiên cứu, ngay cả ị cũng không còn sức lực.
Hạ Nhạc Dương mặc quần đi ra, bắt đầu tính sổ với Thượng Đình Chi, “Sáng sớm đã giục giục cái gì? Không phải anh không cần tôi làm trợ lý sao?”
“Hôm nay không bận gì.” Thượng Đình Chi đã mặc quần áo xong, nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay về nhà ăn cơm.
“Nhà nào?” Hạ Nhạc Dương khó hiểu hỏi.
“Nhà tôi.” Thượng Đình Chi nói.
Hạ Nhạc Dương có chút ấn tượng với cha mẹ Thượng Đình Chi, ngoài việc gặp họ tối qua, khi họ về quê ăn Tết thỉnh thoảng cũng sang ăn cơm.
Tuy nhiên, tổng cộng cũng chỉ có một hai lần, cha mẹ Hạ Nhạc Dương thường rất hay mở tiệc, cậu căn bản không thèm đi, cho nên chỉ có ấn tượng mơ hồ về nhà họ Thương.
Cũng chỉ gần đây mới biết là nhà đó có một thầy phong thủy.
Hạ Nhạc Dương tính tình phóng khoáng không sợ người lạ, nhưng ăn cơm với người lớn vẫn cảm thấy không thoải mái, kỳ quái hỏi: “Tại sao về nhà ăn cơm lại mang tôi theo?”
“Đây là ý của bác Hạ.” Thượng Đình Chi tựa vào trên bàn nói: “Bảo cậu làm quen nhà chúng tôi.”
Hạ Nhạc Dương thở dài chán nản: “Anh giả vờ như chúng ta rất quen thân đi, không phải là xong rồi sao, sao phải để tôi đến nhà anh.”
“Tôi giả vờ cũng phải cho ra dáng chứ.” Thượng Đình Chi nhún vai như là không liên quan gì tới mình, “Mẹ tôi cũng bảo mang cậu qua.”
Vậy là vẫn không thể qua mắt bố cậu được. Hạ Nhạc Dương luôn cảm thấy bất lực mỗi khi có người lớn tuổi can thiệp chuyện gì.
Đối mặt với bà chị Tiểu Thủy thì cậu vẫn có thể nổi giận, nhưng một khi đối phương trở thành cha mẹ, cậu chỉ có thể chịu đựng.
Từ nhỏ đã ngưỡng mộ cha, dù bây giờ lớn lên vẫn thường xuyên cãi lại, nhưng chỉ cần Hạ Quốc Hoa nghiêm túc thì cậu vẫn không dám láo lếu.
Nhà Thượng Đình Chi cách phố cổ không xa, trong một khu nhà giàu ở phía đông sườn núi.
Đường Phong Nghị đưa Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương đến biệt thự nhà họ Thương.
Thượng Đình Chi là con trai duy nhất trong nhà, dù đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình nhưng cha mẹ không hề thúc giục.
Nhưng chính xác mà nói thì không phải là không giục, mà là giục cũng vô ích.
Dương Văn Đình im lặng, Hạ Nhạc Dương tò mò hỏi: “Hoa Hoa là ai ạ?”
Thượng Đình Chi không trả lời, cầm bát đũa lên tiếp tục ăn, còn Dương Văn Đình thì con cong khóe mắt cười tủm tỉm, “Biệt danh của con trai cô.”
What??
Hạ Nhạc Dương trở nên hứng thú, hỏi: “Không phải tên là Thượng Đình Chi sao, sao lại gọi là ‘Hoa Hoa’?”
“Chuyện dài lắm.” Thượng Kiến Nghiệp chủ động tiếp lời.
“Đừng dông dài nữa.” Thượng Đình Chi đút một miếng thịt vào bát của Hạ Nhạc Dương, cố gắng dùng đồ ăn đánh lạc hướng, nhưng hiển nhiên hóng hớt mới là vương đạo.
“Con trai chú