Translator: Nguyetmai
"Cái này... Cái này chính là cho vay tín chấp chứ gì!" McGonagall sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh, dù gã chưa từng dùng loại dịch vụ này nhưng cũng đã từng nghe nói về nó. Hóa ra hệ thống cũng rất có tính người, nhưng chỉ vì không muốn cho gã được dùng nguyên liệu miễn phí mà phải hao tâm phí sức bày ra đủ trò thế này.
3.000 đồng tiền đủ để mua nguyên liệu cho mười phần cơm chiên Dương Châu, nếu mấy ngày tới gã có thể bán được mấy phần thì tốt, còn nếu bán không được, chẳng lẽ hệ thống định lên kế hoạch cho vay nặng lãi ư?
"Hệ thống, hạn mức tín dụng của tôi hơi thấp quá rồi đấy? Thẻ tôi thường dùng trước kia là thẻ đen* có hạn mức vô hạn đấy, giờ cậu chỉ có 3.000 đồng, cậu đang nghi ngờ độ tin cậy của tôi đấy à?" McGonagall có chút không phục.
(*) Thẻ đen/Black card: thẻ tín dụng được phát hành với số lượng hạn chế, chỉ cung cấp cho một vài đối tượng cụ thể, đem lại các đặc quyền cao cấp đặc thù cho chủ thẻ, số tiền tối thiểu trong thẻ có thể lên đến hàng chục tỷ đồng tùy vào mỗi ngân hàng.
"Hạn mức tín dụng được tính toán dựa vào tình hình hiện tại của ký chủ. Xin ký chủ tích cực kiếm tiền, số tiền mua nguyên liệu càng tăng, hạn mức tín dụng của ký chủ cũng sẽ tăng theo." Hệ thống trả lời.
McGonagall nghĩ kĩ thấy cũng đúng, hiện tại, ngoại trừ mảnh đất này, những vật khác đều do hệ thống tốt bụng tài trợ, giờ được ứng trước 3.000 đồng tiền cũng đã tốt lắm rồi. Thay vì thói quen tiêu tiền như rác như trước kia, giờ đây, mỗi lúc chi tiêu đều phải tính toán dè sẻn cũng có thể xem là một thú vui. Dù sao, chỉ cần nhà hàng bắt đầu mở cửa kinh doanh, món cơm chiên nhất định sẽ thu hút nhiều khách, lúc đó gã không còn phải lo về vấn đề tiền bạc nữa.
"Tôi muốn mua trước một phần nguyên liệu." Gã thầm nói, tiếp đó lấy nguyên trong tủ lạnh ra. Ban đầu gã chỉ thấy những nguyên liệu này thật tươi ngon, nhưng không biết giá trị thực tế của chúng. Cho đến khi nghe hệ thống thuật lại nguồn gốc của các nguyên liệu này, gã lại càng nâng niu nắm gạo trong tay, như phảng phất cảm nhận được hương vị từ Suối Nguồn Sinh Mệnh.
"Gạo này được tưới tiêu bằng nước của Suối Nguồn Sinh Mệnh, liệu có tác dụng kéo dài tuổi thọ không?" Gã đột nhiên thắc mắc.
"Bản hệ thống chỉ lấy một mạch nước ngầm rất nhỏ của Suối Nguồn Sinh Mệnh, pha loãng rồi dùng để tưới tiêu cho ruộng lúa, do đó, ăn loại gạo này mỗi ngày chắc chắn có tác dụng tăng cường sức khỏe, nhưng không có tác dụng kéo dài tuổi thọ đâu." Hệ thống đáp.
"Tăng cường sức khỏe cũng được." Gã gật gù. Sức khỏe chính là điểm yếu nhất của gã lúc này, cải thiện được đến đâu thì hay đến đó. Gã vừa xới phần cơm còn lại khỏi nồi cơm điện, vừa thuận miệng hỏi: "Vậy, hệ thống có bán nước Suối Nguồn Sinh Mệnh không?"
"Bây giờ chưa bán." Hệ thống đáp.
"Bây giờ chưa bán, vậy tức là về sau có thể sẽ bán." Gã nhướng mày. Về cơ bản, gã đã quen thuộc với kiểu nói chuyện của hệ thống, đúng như câu "gần quan được ban lộc", đợi sau này có tiền, chỉ cần mỗi ngày uống trà lạnh pha bằng nước Suối Nguồn Sinh Mệnh, thân thể gã chắc chắn sẽ tốt lên thôi.
Có rất nhiều điểm khác biệt giữa nguyên liệu nấu ăn ở đây và ở Trái đất, dù hình dạng tương tự, nhưng do sự khác nhau về hoàn cảnh sinh trưởng của động thực vật, chất lượng nguyên liệu ở đây cao hơn hẳn. Thậm chí, ăn thực phẩm ở thế giới này còn có thể giúp tăng cường sức khỏe, hoặc là kích phát tiềm năng.
Đương nhiên, gã cần từ từ khám phá những nguyên liệu này, lòng còn có chút mong đợi thành phẩm từ sự kết hợp giữa thực đơn ở Trái đất và thực phẩm ở thế giới này. Ban nãy, gã ăn một thìa cơm chiên Dương Châu kia quá nhanh, chưa kịp cảm thụ gì, chút nữa gã phải ăn chậm rãi hơn mới được.
Vừa thuần thục xử lý nguyên liệu, McGonagall vừa bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ mới. Chi phí cho một phần cơm chiên Dương Châu là 296 đồng tiền, căn cứ vào mức độ quý giá của nguyên liệu, chỉ cần bán cho thực khách với giá 3.000 đồng tiền một phần, gã cũng đã có lời rồi.
Tuy nhiên, một phần cơm chiên Dương Châu giá 3.000 đồng tiền chắc chắn sẽ rất khó bán. Dẫu sao, gã cũng không dám đi rêu rao khắp nơi về nguồn gốc của các nguyên liệu nấu ăn. Nếu tộc tiên biết nước suối thánh của họ bị người ta lấy để tưới ruộng, thì ngay cả người tốt tính nhất cũng phải dùng cung tên, bắn gã lỗ chỗ thành cái sàng mới thôi. Chưa kể, các chủng tộc khác lại càng không dễ chọc, vì vậy, tốt nhất gã nên giữ bí mật về những vấn đề liên quan đến nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn.
"Bán với giá 600 đồng tiền một phần là được." Gã cân nhắc hồi lâu rồi quyết định.
Với giá này, với mỗi phần cơm, gã sẽ kiếm được 304 đồng tiền, bán được một nghìn phần thì kiếm được 3.040 đồng vàng.
Quyết định xong, gã không còn xoắn xuýt nữa. Dù sao, đây mới chỉ là món ăn đầu tiên mà gã được học. Đợi sau này học được thêm vài món khác rồi, dù gã có đẩy giá bán lên cao, chắc chắn cũng không thành vấn đề, nếu mới bán lại ra giá quá cao, có vẻ không phải ý hay.
Hơn nữa, theo lời hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, món ăn thứ hai được mở khóa chính là món bánh kẹp Thiểm Tây. Nếu ngay cả món bánh quy khô khốc kia cũng có thể bán đắt như thế, thì món bánh kẹp Thiểm Tây hẳn cũng rất hút khách, mang lại danh tiếng cho nhà hàng.
Điều quan trọng hơn cả chính là, trước kia Amy thích ăn bánh quy như vậy, nếu cô nhóc có cơ hội nếm thử món bánh kẹp Thiểm Tây ngon gấp trăm lần, cô nhóc nhất định sẽ rất vui.
"Một nghìn phần cơm chiên Dương Châu mà thôi, mình không tin mình không bán được hết." Gã tự tin nghĩ. Trong lúc gã đang nghĩ xem nên quảng cáo món ăn thế nào trong ngày khai trương, hệ thống đột nhiên cất lời.
"Mời ký chủ xác định giá cả món ăn và tên nhà hàng để hệ thống tiến hành quy định giá cả trong thực đơn, đồng thời sửa đổi bảng hiệu nhà hàng."
"Cơm chiên Dương Châu, 600 đồng tiền một phần." Gã đáp. Còn về tên nhà hàng, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn thoáng qua Amy đang cúi đầu, nhoài người ra bàn ngắm nghía ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc ly, gã gật đầu, đáp: "Tên là nhà hàng McGonagall & Amy đi, đây nhà hàng của hai cha con tôi."
"Cơm chiên Dương Châu 600 đồng tiền một phần, nhà hàng McGonagall & Amy, xác nhận hoàn tất."
"Đang sửa chữa..."
"Sửa chữa hoàn tất."
Giọng nói của hệ thống vang lên liên tục, gã thấy trên mỗi bàn ăn đều có thêm một bảng thực đơn bìa da màu đen tinh xảo, ngoài cửa hàng cũng có thêm một bảng hiệu, nhìn từ phòng bếp sẽ thấy được một góc của bảng hiệu đó.
"Có hệ thống quả nhiên thật tiện lợi." Gã nhún vai. Hôm qua thôi, nơi này vẫn là một tòa nhà bằng gỗ cũ kĩ mục nát, nhưng chỉ sau một đêm, nơi này đã biến thành một nhà hàng bậc trung mà chỉ riêng việc trang trí đã mất tận mấy tháng ròng.
Sau khi thuần thục nấu thêm một phần cơm chiên Dương Châu, gã xúc cho Amy một bát nhỏ, sau đó bưng đĩa và bát cơm ra khỏi nhà bếp.
Nhìn cô nhóc đang cúi đầu dán chặt mắt vào chiếc ly thủy tinh, gã đặt đĩa và bát cơm xuống bàn, đồng thời cúi xuống đẩy bát cơm đến phía trước. Cách lớp ly thủy tinh sóng sánh nước, hai cha con mắt đối mắt nhìn nhau, gã khẽ cất lời: "Công chúa nhỏ, cơm chiên cầu vồng của con đến rồi, mau ăn thôi."
"Công chúa Amy biết rồi, con đến ngay đây." Cô nhóc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của cha, cảm thấy hôm nay cha vừa dịu dàng vừa thú vị, không im thin thít như trước kia.
"Con ăn đi." Gã đưa thìa cho cô nhóc.
"Dạ." Amy gật đầu, nhìn cơm chiên đủ màu sắc trong bát, một tay vịn bát, một tay cầm thìa, bắt đầu ăn cơm.
McGonagall cũng cầm thìa xúc một thìa cơm chiên đưa vào miệng, vị tươi ngon của trứng gà xen lẫn với từng hạt cơm dẻo, hòa cùng hương vị của các loại nguyên liệu khác, không ngừng kích thích vị giác nơi đầu lưỡi. Không biết có phải vì đã biết nguồn gốc của các nguyên liệu, khiến gã nêm nếm món ăn thêm phần tỉ mỉ hay không, mà lần này, gã vừa có thể cảm nhận hương vị của từng nguyên liệu rõ ràng hơn, vừa có thể nếm trải sự kết hợp hoàn mỹ giữa chúng một cách sâu sắc hơn. Sau khi nuốt ngụm cơm xuống, giữa răng môi gã như còn thoang thoảng mùi hương mát lành của nước Suối Nguồn Sinh Mệnh.
"Sau khi ăn, cơ thể hơi nóng lên một chút, nhưng vẫn rất thoải mái, tựa như từng tế bào trong cơ thể đều đang sinh trưởng không ngừng, tất cả mệt mỏi cũng biến mất hoàn toàn, chẳng lẽ đây chính là công dụng mà các nguyên liệu của món cơm chiên Dương Châu này đem lại?" Sau khi nuốt ngụm cơm chiên cuối cùng, McGonagall buông thìa, ngạc nhiên nghĩ thầm.