Translator: Nguyetmai
Đứng ở cửa quan sát một hồi, gã nhìn thấy có vài người qua đường bị thu hút bởi phong cách trang trí khác biệt của nhà hàng, nhưng cuối cùng lại không có bất kỳ ai có ý định bước vào ăn thử.
Quay vào nhà hàng, McGonagall thu dọn bàn ăn, vào nhà bếp rửa sạch bát đĩa. Lúc này, Amy vẫn đang ngồi trên ghế cao sau quầy, hưng phấn thưởng thức ngọn lửa màu lam tím trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm đủ loại thần chú.
Sau thu dọn xong nhà bếp, gã ra ngoài, thấy có vẻ vẫn sẽ không có khách đến, đành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Amy, xem cô nhóc nghịch lửa.
"Cha ơi, nếu Amy ném quả cầu lửa này ra ngoài, có phải cũng giống như ma pháp mà các pháp sư thường sử dụng không?" Cô nhóc quay sang hỏi gã, giơ tay tỏ vẻ muốn ném ra ngoài.
"Đừng đừng đừng!" McGonagall vội xua tay ngăn cản, nếu ném quả cầu lửa này ra ngoài, cho dù không thiêu rụi cả nhà hàng, chắc chắn cũng phải có mấy bộ bàn ghế gặp nạn. Dựa theo tính cách keo kiệt của hệ thống, e rằng 2.700 đồng tiền còn lại cũng không đủ cho gã đền bù.
"Cha yên tâm đi, Amy sẽ không ném thật đâu mà." Thấy vẻ mặt lo lắng của McGonagall, cô nhóc phì cười, phất tay dập tắt quả cầu lửa xanh tím trong tay.
"Nếu con thật sự có thể ném cầu lửa trúng mục tiêu, vậy thật sự được xem là học được thuật Hỏa Cầu rồi đấy." Gã thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngẫm nghĩ mới khẽ gật đầu, trả lời câu hỏi của Amy.
"Amy không biết làm đâu." Cô nhóc lắc đầu đầy tự ti.
"Không sao đâu, trước khi chưa tìm được thầy dạy, mỗi sáng cha sẽ luyện tập cùng con là được. Con nên biết, không ai vừa sinh ra đã biết mọi thứ. Amy nhà chúng ta có thể tự biến ra quả cầu lửa này đã rất giỏi rồi, cha tin con có thể làm được." Gã khẽ cười nói, nhìn cô nhóc đầy khích lệ.
"Vâng, Amy sẽ cố gắng ạ." Cô nhóc gật mạnh đầu, sau đó lại nhìn ra cửa, xoắn xít hỏi: "Nhưng cha ơi, sao không có ai vào ăn cơm vậy ạ? Cơm chiên cầu vồng ngon lắm mà."
"Bởi vì bọn họ chưa có cơ hội ăn thử, nên mới không biết món ấy ngon như thế. Nhưng con yên tâm, sau này chắc chắn sẽ có rất đông người muốn xếp hàng chờ được ăn đấy." McGonagall cười nói, thầm cảm thấy bất đắc dĩ. 600 đồng tiền đối với người thường quả thực hơi xa xỉ, nhưng thứ nhiều nhất thành Chaos này chính là mấy kẻ giàu có. Bất cứ chủng tộc nào cũng có rất nhiều kẻ có tiền thích mới lạ, thường ghé qua thành Chaos dạo chơi, thậm chí còn định cư lâu dài tại đây.
Dù sao, ở nơi đây, chỉ cần có tiền, người lùn cũng vẫn có thể hưởng thụ sự hầu hạ của những cô gái xinh đẹp, ác ma cũng có thể tìm thấy một vũ nữ ác ma, chưa biết chừng, ngay cả yêu tinh cũng có thể tìm một cô nàng hầu rượu mang nửa dòng máu tộc tiên… Ở đây, tiền tài quyết định tất cả, muốn làm gì thì làm.
"Nếu có nhiều khách, Amy cũng có thể giúp đỡ cha." Ánh mắt cô nhóc sáng rỡ nhìn McGonagall.
"Thế Amy làm được gì nào?" Gã cười hỏi ngược lại.
"Amy có thể giúp cha thu tiền đấy. Mấy hôm trước cô Luna có dạy con học Toán, cô còn khen con học giỏi lắm đấy." Amy nói như có ý tranh công.
"Cô Luna ư?" McGonagall ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra, đó là giáo viên của học viện Chaos trực thuộc thần điện Grey. Trong ấn tượng của gã, đó là một cô gái trẻ thích mặc váy dài xanh lục, tính tình hơi cao ngạo. Dù vậy, mỗi khi ở cạnh bọn trẻ con, cô ấy như một con người hoàn toàn khác, trở nên vô cùng dịu gàng thân thiết, rất được lũ trẻ yêu quý.
Vì không có tiền nộp học phí, Amy không được nhập học, nhưng cô nhóc vẫn thường xuyên chạy đến bên bờ tường học viện Chaos, quan sát các bạn học tập. Cô Luna quả thật rất thích cô nhóc, thường xuyên gọi cô nhóc vào lớp nghe giảng cùng các bạn khác, có khi còn dạy riêng chút kiến thức về môn Toán cho cô nhóc, cho cô nhóc thức ăn ngon. Cũng chính vì vậy, chủ nhân trước của thân thể này có ấn tượng không tệ đối với cô gái này.
"Vâng, còn nữa, nếu khách hàng ăn rồi không chịu trả tiền, Amy sẽ đánh bọn họ, dùng cầu lửa dọa bọn họ." Amy gật đầu.
"Đánh bọn họ? Amy mà lại đánh người á?" McGonagall
hoài nghi.
"Đương nhiên ạ, lúc trước con có thấy ông người lùn nhà bên đánh người rồi đấy." Amy trịnh trọng gật đầu, sau đó còn huơ huơ nắm đấm bé nhỏ, trợn mắt nói: "Trả tiền đây, nếu không đánh chết hết."
"Cha ơi, có phải là con trông rất hung dữ lắm không?" Cô nhóc vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, nhìn gã đầy chờ mong.
"Đáng yêu chết đi được thì có!" McGonagall thầm gào thét trong lòng, cảm thấy tim mình mềm nhũn, nhưng nhìn vẻ chờ mong của cô nhóc, đành cố nhịn cười, gật gù, "Ừm, hung dữ lắm."
"Vậy về sau, nhiệm vụ thu tiền cứ giao cho Amy đi, con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Amy thả tay ra, vui vẻ nói.
"Được, vậy sau này phải phiền Amy nhà chúng ta rồi. Nhưng chờ lúc nào có thời gian, cha sẽ dạy con làm thế nào để trông càng hung dữ hơn." Gã cười gật đầu, không từ chối yêu cầu của Amy. Chỉ là, dáng vẻ của cô nhóc lúc này thật quá đáng yêu rồi, phải chọn dịp nào đó dạy dỗ lại cô nhóc mới được, nếu không làm sao có thể giữ được nhà hàng đây chứ.
Sau đó, trước sự mè nheo của Amy, gã đành kể chuyện "Cô bé bán diêm" cho cô nhóc nghe. Tuy câu chuyện đã bị gã thêm mắm dặm muối đủ kiểu, nhưng cô nhóc vẫn nghe vô cùng thích thú.
"Cha ơi, món ngỗng nướng kia ngon lắm sao?" Nghe đến hết chuyện, Amy hỏi McGonagall với vẻ chờ mong.
"Cũng khá ngon đấy." Gã gật đầu, lại chợt phát hiện điều gì đó không đúng lắm, trọng tâm của câu chuyện cổ tích này chỉ có món ngỗng nướng trong tủ kính thôi sao?
Kể xong xuôi, hai người đều hơi nhàm chán nằm nhoài ra bàn, thừ người chống cằm lên mu bàn tay, vẻ mặt khá giống nhau.
Ngay từ đầu, McGonagall đã biết việc này sẽ trải qua muôn vàn khó khăn, nhưng không ngờ, suốt cả buổi sáng, ngoài hai đứa bé tộc ma quỷ ngó nghiêng vào qua lớp cửa kính, nhà hàng không có lấy một vị khách nào.
"Cha ơi, Amy đói quá." Đến giữa trưa, Amy quay sang nói với gã.
"Cha đi nấu cơm đây." Gã cười gật đầu, đứng dậy vào nhà bếp. Không có khách cũng đành chịu, chứ gã quyết không làm mấy việc như đứng trước cửa hô hào mời gọi đâu.
Trong suốt khoảng thời ngồi ngẩn người ban nãy, gã cũng đã cân nhắc kĩ lưỡng về thái độ phục vụ đối với khách hàng rồi. Tuy đây là lần đầu tiên làm ông chủ, nhưng dù sao kiếp trước gã cũng từng ghé qua biết bao nhà hàng, gã tin chắc rằng, mình hiểu rõ trải nghiệm của khách hàng hơn rất nhiều chủ nhà hàng khác.
Tuy thái độ nhiệt tình có thể khiến người ta cảm thấy được xem trọng, nhưng cũng có thể khiến một số khách hàng kiệm lời cảm thấy khó chịu, trong khi thái độ quá kiêu căng ngạo cũng có thể khiến trải nghiệm dùng cơm của khách hàng giảm hẳn. Trong trường hợp này, gã cảm thấy, dùng câu "tốt quá hóa dở" để hình dung cũng khá chính xác.
Hơn nữa, hiện giờ nhà ăn chỉ có mình hai cha con gã. Amy có thể hoàn thành nhiệm vụ thu tiền đã là rất giỏi rồi, việc tiếp đãi khách hàng đương nhiên sẽ do gã đảm nhiệm. Do đó, dựa vào kinh nghiệm do gã đúc kết được, căn cứ thêm vào tình trạng của nhà hàng, gã quyết định thái độ đối với thực khách đến ăn sẽ được thực hiện theo sáu chữ: nhã nhặn, khoảng cách, bình đẳng.
Nhã nhặn chính là sự tôn trọng cơ bản dành cho thực khách, có thể khiến tâm trạng của họ trước khi dùng bữa được duy trì ở mức không tồi. Tiêu chí khoảng cách được đặt ra để đề cao hiệu suất của chính gã, đồng thời tạo thêm một sự lựa chọn khác cho các thực khách không thích được tiếp đón quá mức nồng hậu. Cuối cùng là bình đẳng, tức là đối xử với tất cả các chủng tộc một cách ngang hàng. Gã cảm thấy, chỉ cần là người vào nhà hàng để tiêu tiền, đó đều được xem là khách, mặc kệ người đó thuộc chủng tộc nào, gã cũng sẽ đối xử như nhau.
McGonagall chuẩn bị xong nguyên liệu để nấu hai phần cơm chiên Dương Châu, cơm mới vừa chín tới, tiếng chuông cửa leng keng chợt vang lên…