Translator: Nguyetmai
McGonagall há miệng, không biết nói gì cho phải. Quả nhiên tư duy của nhóc tham ăn hoàn toàn khác với các bạn đồng trang lứa. Gã cười gật đầu: "Ừ, vậy ngày mai cha sẽ dẫn con đi dạo một chút, xem thử có ai bán vịt con xấu xí không, nếu có thì chúng ta mua một con về nuôi."
"Cha thật tốt." Amy vui vẻ dụi đầu vào tay gã. Một lúc sau, có lẽ do quá buồn ngủ, chẳng mấy chốc cô nhóc đã túm ngón tay gã rồi ngủ thiếp đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm mấy tiếng ngỗng nướng.
"Xem ra cô nhóc thèm ăn ngỗng nướng, mình phải nhanh chóng học được cách nướng ngỗng mới được." Gã thầm nghĩ, chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay Amy. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc khi ngủ, gã không nhịn được cúi người, hôn lên trán cô nhóc, sau đó đứng dậy, mang theo bộ trang phục đầu bếp trên giường đi tắm.
Gã bỏ bộ đồ của Amy vào máy giặt trước, nên đến khi gã tắm xong, đồ cũng đã được giặt sạch. Gã phơi đồ ngoài cửa sổ, để ngày mai đồ kịp khô, sau đó mới ném quần áo của mình vào máy giặt.
McGonagall xuống lầu, dọn dẹp nhà bếp một chút, sau đó cầm giấy bút ngồi bên quầy, bắt đầu đắn đo thật kĩ càng.
Việc cấp bách bây giờ chính là hoàn thành nhiệm vụ, có nghĩa là gã phải kiếm được ít nhất 3.000 đồng vàng, tương đương với năm trăm phần cơm chiên Dương Châu.
Trước đó McGonagall đã bỏ qua một điểm rất quan trọng, gã có thể không cần mua sẵn nguyên liệu, như vậy thì khối lượng nhiệm vụ giảm bớt phần nào, áp lực cũng nhẹ hơn nhiều.
Đương nhiên, đối với gã, mà nói thì việc bán năm trăm phần cơm chiên Dương Châu trong vòng mười ngày là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Dù sao thì đến bây giờ, gã cũng mới chỉ bán được bốn phần cơm chiên mà thôi, hơn nữa còn là bán cho cùng một người.
"Chẳng lẽ mình phải ra ngoài rêu rao mời chào thật ư?" McGonagall viết số 4 ở hàng đầu tiên, đặt bút xuống rồi phiền muộn nhìn ra ngoài quảng trường, thỉnh thoảng lại thấy có vài đứa trẻ chạy lướt qua.
Vị trí này thật sự là quá hẻo lánh. Nếu là ở chỗ khác, thì chỉ nhờ bề ngoài của nhà hàng cũng đủ để thu hút không ít khách hàng, nhưng với tình trạng hiện nay, ngay cả số người có thể nhìn thấy nhà hàng này cũng không có mấy người.
"Mong rằng tối nay có thể có thêm mấy người khách nữa." Gã mở khóa cửa, rồi lật ngược tấm biển treo trên cửa lại, lúc này đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều.
Không có khách, Amy lại đang ngủ, McGonagall chỉ có thể ngồi thừ người trên ghế cao sau quầy, sắp xếp lại ký ức trong đầu, chậm rãi biến những thông tin có ích trong trí nhớ thành của mình, tìm hiểu về bố cục của đại lục và tất cả các chủng tộc.
Quả nhiên, thế giới này nguy hiểm hơn gã nghĩ rất nhiều. Dù thành Chaos có thần điện Grey quản lý, các vụ ẩu đả bạo lực vẫn xảy ra rất thường xuyên. Nếu không có ai mất mạng, những người tham dự ẩu đả sẽ không bị trừng phạt quá nặng nề.
"Xem ra, cho dù không thể khôi phục được sức mạnh thời kỳ đỉnh cao của thân thể này, thì ít nhất mình cũng phải tăng cường sức khỏe, như vậy mới có đủ năng lực để bảo vệ Amy và nhà hàng." McGonagall thầm nghĩ. Suy cho cùng, từ khi bắt đầu khai trương nhà hàng, gã đã biết trước mình không thể sống kín tiếng như trước kia được nữa.
Trên quảng trường bên ngoài nhà hàng, một cô gái tộc tiên vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc viền vàng dừng bước, đôi mắt lam nhạt kinh ngạc nhìn về phía nhà hàng.
"Ủa? Tại sao lại có một nhà hàng ở đây? Lại còn đẹp như thế nữa chứ." Sally quan sát nhà hàng và tòa nhà hai tầng trước mắt, khuôn xinh đẹp tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Bị lựa chọn trở thành đối tượng của một cuộc hôn nhân gia tộc, mà Sally cô lại không muốn mới từng tuổi này đã phải giao tương lai của mình vào tay người khác, thế nên, cô giấu người cha tộc trưởng của mình, thức suốt đêm chạy trốn khỏi nhà, từ rừng Gió đi một mạch về hướng Tây, đến được thành Chaos trong truyền thuyết.
Đi dạo trong thành mấy ngày, cô thực sự đã nhìn thấy rất nhiều điều thú vị, nhưng vì nơi này tập trung đủ loại chủng tộc sinh sống, nên cô vẫn cảm thấy không quen cho lắm.
Hơn nữa cô biết chắc rằng, lúc này cha đã phái người đi tìm mình ráo riết, do đó, cô còn cố tình không ghé qua những khách sạn và nhà hàng do người tộc tiên kinh doanh.
Tuy nhiên, một người đã quen sống trong tòa lâu đài nơi rừng xanh như cô lại khó có thể thích ứng với nhà hàng và khách sạn của những chủng tộc khác. Tối qua, cô dừng chân trong khách sạn của một cô gái nhân loại, tuy không lộng lẫy sang trọng, nhưng rất sạch sẽ, hơn nữa những người ở đó đều là phái nữ.
Vấn đề ngủ nghỉ đã được giải quyết, nhưng việc ăn uống lại trở thành một vấn đề nan giải.
Sally đi dạo một vòng trên quảng trường Aden nổi tiếng, thấy đa số các nhà hàng ở đây đều trông rất nhơ nhớp, thậm chí còn bâu đầy ruồi bọ. Bên trong các nhà hàng ấy đều bày bàn ghế dày đặc, chỉ hận không thể nhồi kín cả nhà hàng. Các chủng tộc cứ thế ngồi san sát nhau, điều này khiến cô càng chùn bước.
Cô là tộc tiên cao quý, tuyệt đối không bao giờ ngồi cùng bàn với đám người thú, lại càng không thể ngồi sát bên cạnh bọn người lùn!
Từ giữa trưa đến giờ, hai quả tiên mà cô ăn lúc sáng đã tiêu hóa hết từ lâu. Cô đi dạo khắp quảng trường Aden, bụng đã đói đến kêu ùng ục, nhưng nếu bắt cô phải ăn ở những nhà hàng kiểu đó, cô thà đói chết còn hơn.
Ngay lúc cô sắp bất chấp cả việc bại lộ thân phận để bước vào nhà hàng do tộc tiên mở đằng trước, cô lại phát hiện nhà hàng xinh đẹp mở trong góc quảng trường Aden này.
Nhà hàng này trông còn xinh đẹp quý phái hơn cả lâu đài nhà cô. Vây quanh nhà là vách tường kính trong suốt, không vướng chút tạp chất, hơn nữa còn được mài đến phẳng lì mỏng tang.
Trong lâu đài của nữ vương tộc tiên cũng chỉ có một tấm kính trong suốt, chỉ lớn bằng một nửa bức tường kính này, hơn nữa còn được nữ vương trân trọng đặt sâu bên trong tẩm cung. Ấy vậy mà, ở nhà hàng này, tấm thủy tinh này chỉ được dùng để làm một bức tường ngăn cách trong và ngoài nhà hàng, có thể thấy ông chủ của nhà hàng này xa xỉ đến mức nào.
Xuyên qua bức tường thủy tinh, cô có thể thấy rất rõ từng chiếc bàn gỗ màu nâu nhạt được đặt chỉnh tề, cách nhau một khoảng đều nhau bên trong nhà hàng. Do đó, mặc dù có tận mười sáu chiếc bàn, song dù có đông kín khách cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy chật chội.
Đương nhiên, thứ thu hút ánh mắt của cô nhất vẫn là bốn ngọn đèn treo màu hổ phách trên trần kia. Không ngờ, thủy tinh lại có thể chế tạo nên những ngọn đèn tinh xảo đến thế, từng viên thủy tinh màu hổ phách được xâu thành chuỗi, tạo cảm giác huyền ảo đến lạ.
"Nếu có thể vào đó ăn một bữa thì tốt rồi." Suy nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu Sally, sau đó bắt đầu không ngừng cám dỗ cô như ma quỷ. Dù vậy, lòng cô vẫn hơi do dự, trước cửa nhà hàng không ghi chú chỉ có tộc tiên mới được phép tiến vào, lỡ như có cả người lùn với người thú vào ngồi bên cạnh cô thì sao?
Đúng lúc này, bụng cô bỗng sôi lên ùng ục, cảm giác đói bụng tức thì lấn át những suy nghĩ khác trong đầu. Cô xốc lại chiếc cung trên lưng, đi về phía nhà hàng, vẻ mặt tràn đầy tự tin và kiên quyết.
Ở thành Chaos này, mọi người đều nói chuyện bằng thực lực, do đó, cô tin rằng kỹ thuật bắn cung của mình đủ để khiến những kẻ đó tự giác rời khỏi nhà hàng.
Tiếng chuông gió vang lên khiến McGonagall bừng tỉnh, vội giương mắt nhìn về phía cửa. Thấy người vào là một cô gái tộc tiên cao gầy, gã khó nén cảm giác bất ngờ,
Mái tóc dài màu vàng kim được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng sau lưng, làn da trắng nõn, đường nét gương mặt tinh xảo, đôi tai nhọn đặc trưng và đôi mắt màu lam nhạt tỏa ra khí chất cao quý. Trên người cô mặc một chiếc váy dài màu bạc với viền thêu chỉ vàng, để lộ xương quai xanh tinh xảo và đôi chân thon thả trắng ngần, lưng đeo một cây cung bạc, ngang hông là một chiếc túi chứa đầy cung tên.
"Xin chào." McGonagall đứng dậy, mỉm cười chào đón. Đây là vị khách thứ hai của nhà hàng.