Translator: Nguyetmai
Nghe giọng nói của Amy, Luna mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô nhóc thì không khỏi ngạc nhiên.
Hôm nay cô nhóc mặc một chiếc váy nhỏ màu tím xinh đẹp, trước ngực còn thêu một bông hoa sắc đỏ pha vàng tinh xảo. Tóc cô nhóc được tết gọn sang hai bên vô cùng đáng yêu, vừa nhìn đã biết kỹ thuật của người làm rất thuần thục, để lộ gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ đang mỉm cười tươi tắn.
Cô nhóc con luôn mặc áo cũ, đầu tóc rối tung, thường ngồi xổm ở một góc tường ngẩn người, khiến người ta nhìn mà đau lòng trước đây, nay đã biến thành một công chúa nhỏ xinh đẹp đáng yêu, khiến Luna vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Khi nghe Amy giới thiệu về người đàn ông kia, cô lại càng thêm giật mình. Trong ấn tượng của cô, cha của cô nhóc là một người bệnh tật ốm yếu, cô cũng đã từng có cơ hội nhìn thấy hai cha con từ xa. Người đàn ông ấy mặc chiếc áo bông rách tả tơi, lưng còng, tập tễnh lê từng bước, nửa khuôn mặt mọc đầy râu ria lởm chởm, chẳng khác gì một ông lão già nua đang ở độ tuổi xế chiều.
Tuy không biết trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, chuyện gì đã khiến gã thay đổi hoàn toàn như thế, nhưng Luna vẫn lịch sự gật đầu chào, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Luna Field, trước đây có dạy toán cho Amy. Mấy hôm nay không thấy cô nhóc đến học viện, nên hôm nay tôi đành sang đây xem cô nhóc thế nào."
"Xin chào cô Luna, tôi là McGonagall, cha của Amy. Rất cảm ơn cô đã chăm sóc Amy bé bỏng nhà tôi." McGonagall cũng mỉm cười đáp lại, gã có thể cảm nhận được sự đề phòng và xa cách của cô gái đang nở nụ cười trước mặt, vừa khéo là gã cũng thích loại xa cách này.
Cô Luna thường được Amy nhắc đến là người đối xử với cô nhóc tốt nhất thành Chaos này. Ngoài dạy Toán, cho vào lớp học cùng các bạn và chải đầu cho Amy, cô gái này còn thường xuyên cho cô nhóc đồ ăn, để cô nhóc có thể mang về cho hai cha con cùng ăn.
Có thể nói, lúc cô nhóc khó khăn nhất, Luna đã cho Amy một vòng ôm ấp áp, bảo vệ toàn vẹn sự hồn nhiên cuối cùng còn sót lại trong đầu cô nhóc, ân tình này, gã vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Tuy rằng chủ nhân trước của thân thể này không tiếp xúc trực tiếp với Luna bao giờ, nhưng gã ta luôn có thói quen tìm hiểu bất kỳ ai có tiếp xúc với Amy, không phải để mưu tính điều gì mà chỉ để đề phòng, giảm bớt nguy hiểm cho hai cha con.
Luna vốn xuất thân từ dòng dõi quý tộc của đế quốc Loss, không biết vì sao lại đến thành Chaos này, trở thành cô giáo dạy toán ở học viện Chaos.
"Anh không cần quá khách sáo, thấy Amy không sao là tôi yên tâm rồi." Cô cười vuốt tóc Amy. Vừa nhìn thấy cô nhóc, chút lòng đề phòng trong lòng cô hoàn toàn biến mất, nụ cười chân thành dịu dàng như tản ra ánh sáng từ bản năng của người mẹ.
"Cô Luna ơi, Amy tốt lắm, cha biến ra được nhà lớn xinh đẹp, lại làm cơm chiên Dương Châu và bánh kẹp Thiểm Tây siêu ngon cho Amy ăn nữa." Amy cười, vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Luna, quay sang nài nỉ McGonagall: "Cha ơi, cha làm một phần cơm chiên cầu vồng cho cô Luna nhé?"
"Đương nhiên là được." Gã mỉm cười đồng ý, nói với Luna: "Cô Luna, nếu cô chưa ăn sáng thì mời cô vào trong ngồi một chút."
"Điều này…" Cô thoáng do dự. Quả thực cô cũng chưa ăn sáng, chủ yếu do sáng sớm cố tình ghé qua thăm Amy, mà từ đây quay về học viện Chaos phải mất hơn hai mươi phút, nếu còn nán lại ăn sáng thì chắc sẽ muộn mất.
"Cô Luna ơi, cô ăn nhé, cơm chiên Dương Châu của cha siêu ngon luôn đấy ạ." Amy lắc lắc ngón tay cô, giọng nũng nịu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong và tấm lòng quan tâm đến mình
của cô nhóc, cô không khỏi mềm lòng, mỉm cười đồng ý, "Được, vậy cô sẽ ăn thử một phần cơm chiên cầu vồng mà Amy đề cử nhé."
"Mời vào." McGonagall dùng một tay đẩy cửa, nghiêng người tránh qua.
"Cảm ơn." Luna lễ phép gật đầu, nắm bàn tay nhỏ bé của Amy đi vào nhà hàng. Cô có ấn tượng rất tốt đối với động tác mở cửa giúp cô của McGonagall, nụ cười hiền hòa nhưng lại có mấy phần xa cách của gã khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Từ sau khi đến thành Chaos này, hình như đã lâu rồi cô chưa gặp được người nào tao nhã như vậy.
McGonagall lật lại biển hiệu trên cửa, nhìn thoáng qua cửa hàng binh khí cách vách, hơi bất ngờ khi không thấy Macbeth sang ăn sáng, lại quay người đi vào bếp.
Luna nắm bàn tay nhỏ bé của Amy, quan sát nhà hàng một lượt. Tông màu nâu và xám trắng tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, mấy bức tranh trên tường khiến cô bất ngờ về khiếu thẩm mỹ của McGonagall, mấy chiếc bàn gỗ thô màu nâu được sắp xếp đều đặn, không tạo cảm giác chật hẹp, đèn treo thủy tinh lấp lánh, nhà hàng sáng ngời, sang trọng nhưng thư giãn tột cùng.
Đây là lần đầu tiên cô đến một nhà hàng thế này, ngay cả đế đô cũng khó mà tìm được nhà hàng nào mang lại cảm giác dễ chịu đến thế. Cô chọn ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ rồi ngẩng đầu nói với McGonagall: "Vậy cho tôi một đĩa cơm chiên cầu vồng mà Amy giới thiệu đi, cảm ơn."
"Được, xin chờ một chút." Gã gật đầu, mỉm cười nhìn Amy ngồi đối diện Luna rồi đi vào nhà bếp.
"Cô Luna ơi, món đấy siêu ngon luôn đấy ạ." Cô nhóc chống cằm nói với Luna, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chân thành.
"Ừ, cô tin Amy mà." Cô cười gật gật đầu, nhìn thực đơn trên bàn, hơi tò mò cầm lên xem thử. Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm thoải mái mềm mại từ da trâu, nhưng vừa mở ra xem, cô tức thì sửng sốt.
Thực đơn to như vậy mà chỉ có một món ăn duy nhất thôi ư?
"Cơm chiên Dương Châu?" Luna khẽ đọc lên. Đây chính là cơm chiên cầu vồng mà Amy đã nhắc đến, nhưng "Dương Châu" là cái gì? Là nguyên liệu nấu ăn hay là một địa danh nào đó?
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy giá cả, Luna bất giác nhíu mày, 600 đồng một phần?
Tuy rằng còn chưa biết cơm chiên Dương Châu hay cơm chiên cầu vồng kia rốt cuộc là cái gì, nhưng giá này đúng là hơi cao, đủ cho một gia đình bình thường ăn uống đầy đủ trong vài ngày.
Hiện nay cô đang dạy ở học viện Chaos, mỗi tháng kiếm được 30 đồng vàng, tuy hàng tháng gia đình đều cho cô mấy trăm đồng vàng để tiêu, nhưng bình thường cô cũng không tiêu tiền cho bản thân, dù sao ở thành Chaos cũng còn rất nhiều trẻ em không được ăn no mặc ấm.
Do đó, cô cảm thấy bỏ ra 600 đồng để ăn một phần cơm là quá xa xỉ, nhưng nhìn Amy đối diện đang vô cùng háo hức, thêm cả bóng dáng McGonagall đang loay hoay trong bếp chuẩn bị nấu ăn, cô chỉ mỉm cười khép thực đơn lại.
Nhà hàng có vẻ mới khai trương không lâu, trên thực đơn chỉ có một món ăn, nhưng lại bán với giá cao như thế, có lẽ cô chính là vị khách đầu tiên. Cô thầm nghĩ, nếu là vậy, cô cứ ăn thử một phần, xem như cổ vũ cho hai cha con gây dựng cuộc sống mới.
Đương nhiên, việc xa xỉ thế này chỉ nên làm một lần mà thôi.
"Cơm chiên cầu vồng của cô đây, cũng chính là cơm chiên Dương Châu." Chỉ chốc lát sau, McGonagall bưng một phần cơm chiên Dương Châu bước ra, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Luna.