Editor: Nguyetmai
McGonagall lấy hai chiếc vỏ bánh để làm hai phần bánh kẹp Thiểm Tây cho Harrison trước, bánh trong được bỏ vào lò lần lượt nên không thể chín cùng một lúc, mấy chiếc bánh khác phải nướng thêm một lúc nữa mới chín.
Hơn nữa, bánh kẹp Thiểm Tây phải ăn nóng mới ngon, bởi khi ấy, nước sốt thịt vẫn chưa làm nhũn lớp vỏ xốp giòn bên ngoài. Đó là lý do dẫu khách có gọi nhiều chiếc bánh kẹp Thiểm Tây nhưng McGonagall vẫn chỉ phục vụ lần lượt từng chiếc lên chứ không bưng hết một lượt, dĩ nhiên, ai gọi trước sẽ được trước.
"Mời thưởng thức." McGonagall mỉm cười gật đầu rồi quay trở lại nhà bếp để chiên một phần cơm chiên Dương Châu cho vị khách đã đợi hồi lâu.
"Mùi thơm quá!" Anh chàng béo áo đỏ ngồi đối diện ngửi thấy mùi thịt nồng đậm, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Harrison đang cầm mỗi tay một chiếc bánh, tràn trề mong đợi nói: "Harrison, cho tôi nếm thử một miếng đi!"
"Tôi cũng muốn cắn thử một miếng!" Anh chàng béo áo xanh bên cạnh cũng lên tiếng, nhìn phần thịt hòa trộn giữa cả nạc và mỡ lấp ló bên trong lớp vỏ bánh trắng, bụng anh ta cứ sôi lên ùng ục.
"Không được." Harrison không chút do dự lắc đầu. Nếu đổi lại món khác, anh ta chia cho mỗi người một miếng ăn thử cũng không thành vấn đề, nhưng với bánh kẹp Thiểm Tây thì tuyệt đối không được!
Buổi sáng không được ăn bánh kẹp Thiểm Tây đã khiến anh ta nhịn cả buổi trời rồi, mặc dù cơm chiên Dương Châu cũng rất thơm ngon, nhưng không thể sánh bằng cảm giác lâng lâng bay bổng mà bánh kẹp Thiểm Tây mang lại. Anh ta nhìn cả đám đang tròn mắt nhìn mình, cười nói: "Các cậu chờ đến phiên mình rồi ăn nhé, tôi ăn trước đây."
"Thật sự ngon vậy ư?" Mọi người đều tò mò nghĩ thầm.
Từ trước đến nay Harrison vẫn rất dễ tính, khi dùng bữa bên ngoài, nếu món của anh ta lên trước, anh ta đều vui vẻ chia sẻ cho mọi người ăn chung. Ấy vậy mà, hôm nay anh ta cứ nhất quyết không chịu chia cho họ dù chỉ là một miếng nhỏ, sự khác thường này khiến nỗi chờ mong của họ đối với bánh kẹp Thiểm Tây càng dâng cao.
Harrison cầm bánh kẹp Thiểm Tây bằng tay phải, cắn một miếng lớn, cảm nhận vị ngon tan trên đầu lưỡi, bất giác nhắm mắt lại, nở nụ cười vui vẻ, loại cảm giác này thật khiến người ta hạnh phúc quá đỗi.
"Ực." Cả đám nhìn chằm chằm Harrison, khi anh ta thỏa mãn nuốt đồ ăn xuống, họ cũng bất giác nuốt nước bọt.
Dù chưa được nếm thử vị thơm ngon của món ăn, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười thỏa mãn của kẻ vốn kén cá chọn canh như Harrison, cả bọn đều biết món này thật sự rất ngon.
Một miếng bánh kẹp Thiểm Tây nhanh chóng trôi tuột vào bụng, Harrison như được bật công tắc, thịt mỡ toàn thân khẽ run rẩy dưới áp lực của máu, trên mặt còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Anh ta lại vui vẻ cắn thêm một miếng lớn, thân thể cũng không ngừng lắc lư.
"Chẳng lẽ đấy chính là hiệu quả giảm béo ư?" Cả bọn theo Harrison đến nhà hàng đều hết sức ngạc nhiên khi chứng kiến tình cảnh này. Ban nãy, khi anh ta nói món ăn này có thể giảm béo, họ còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ thì không tin không được nữa rồi.
Các vị khách khác ở bàn bên cạnh cũng nhận thấy chuyển động của đống thịt mỡ trên người Harrison, đều trố mắt nhìn chiếc bánh kẹp Thiểm Tây đang ăn dở trên tay mình. Chiếc bánh trong tay họ không khác gì so với chiếc bánh trong tay anh ta, chẳng qua là sau khi họ ăn vào, máu huyết trong cơ thể chỉ hơi xao động chứ không có tác dụng mạnh mẽ như thế.
Cả đám trơ mắt nhìn Harrison ăn hết một chiếc bánh kẹp, không biết đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần, cuối cùng, McGonagall cũng bưng năm chiếc bánh kẹp Thiểm Tây, đưa cho mỗi người một phần. Mấy người họ đến nhà hàng cùng nhau, lại phải chịu cảnh thèm thuồng mãi một lúc lâu, đương nhiên sẽ bất chấp thứ tự trước sau mà ăn ngấu nghiến, hơn một trăm ký thịt trên người bọn họ đều được tích tụ trong quá trình ăn uống mà ra cả.
"Vịt Con Xấu Xí, nhìn kĩ nhé, chút nữa cảnh tượng cả sáu chú bí đao run rẩy cả người nhất định sẽ rất hùng vĩ đấy." Amy ôm Vịt Con Xấu Xí, tròn mắt chăm chú nhìn sáu vị khách mập mạp, còn bất giác bế Vịt Con Xấu Xí lên cao hơn một chút.
McGonagall vừa mới đi đến quầy cũng không nhịn được dừng bước, quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ, sáu vị khách với dáng người tương tự nhau cùng tụ tập một chỗ đã hiếm thấy rồi, đằng này họ lại còn cùng ăn một món bánh kẹp Thiểm Tây.
Cả bọn cầm chiếc bánh kẹp Thiểm Tây lên quan sát, thấy bánh được rạch một đường ở giữa, bên trong là thịt nạc lẫn mỡ cắt nhuyễn. Dù vẫn luôn miệng tự xưng là đã ăn khắp ngóc ngách của thành Chaos, chưa món nào chưa nếm qua, nhưng đây lại là lần đầu tiên họ thấy loại bánh này. Bụng cả bọn
đã sớm sôi lên ùng ục trước hương vị thơm nức của chiếc bánh và tướng ăn của Harrison. Ngay khi mấy chiếc bánh kẹp được dọn lên, cả năm người gần như đồng loạt cầm lên rồi cắn một miếng cho thỏa lòng.
Harrison vừa ăn hết một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây, lúc này đang cười nhìn họ, nghĩ thầm, chỉ cần nếm thử món bánh này một lần thôi, họ nhất định cũng sẽ yêu thích nó như anh ta cho xem. Nghĩ vậy, anh ta cũng giơ chiếc bánh kẹp Thiểm Tây thứ hai lên, cắn một miếng.
"A!"
Sáu tiếng than dài thỏa mãn gần như vang lên cùng một lúc, mặc dù âm thanh không quá lớn, nhưng lại đồng điệu hài hòa một cách lạ lùng, thu hút không ít ánh mắt tò mò của các vị khách khác.
Những vị khách đã có cơ hội nếm món bánh kẹp Thiểm Tây đều biết, âm thanh phát ra sau khi nuốt miếng bánh đầu tiên chính là phản ứng chân thật nhất của cơ thể, không chịu bất kỳ sự khống chế của ý thức, là kết quả của sự thoải mái đến không thể kìm nén được bản thân.
Vì vậy, họ không hề phản cảm với tiếng xuýt xoa của mấy vị khách béo kia, trái lại, còn có cảm giác thú vị khi chứng kiến tình cảnh người khác có biểu hiện thất thố hệt như mình vậy.
Tuy nhiên, những vị khách bị thu hút bởi mấy tiếng cảm thán ấy lại nhanh chóng sửng sốt.
Bởi lớp mỡ trên người sáu vị khách miệng đầy bánh kẹp Thiểm Tây đang bắt đầu run rẩy không ngừng, từ bắp chân lên đến đùi, lại đến bụng rồi cổ, mỡ trên khắp cơ thể họ cứ rung lên như sóng trào. Đã thế, sáu người còn ngồi gần nhau, tạo nên cảnh tượng sóng sau xô sóng trước vô cùng lạ mắt.
Mấy vị khách còn lại đều cảm thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy lúc này mà cười thành tiếng thì có vẻ không tốt lắm, đành cố kìm nén, nhưng ánh mắt vẫn cứ dán vào cảnh tượng sóng biển dập dờn ấy không thôi.
Người đàn ông mắt híp bên cạnh nhịn cười đến nỗi mặt đỏ rần, nếu không phải e ngại bật cười sẽ bị cả đám các anh chàng béo tấn công, anh ta nhất định đã bật cười khanh khách rồi.
"Vui quá, vui quá đi mất." Amy vui vẻ vỗ đôi bàn tay bé nhỏ, đây là phản ứng thú vị nhất mà cô nhóc từng thấy, từng ông chú mềm mềm béo béo không khống chế nổi thịt mỡ trên người, để chúng không ngừng rung động, trông thật sự quá buồn cười.
"Meo ~" Vịt Con Xấu Xí giơ móng vuốt trắng nõn mềm mại lên che mắt, mấy người này thật là đáng sợ.
"Cảnh tượng này đẹp ngoài sức tưởng tượng rồi đấy..." McGonagall cũng không nhịn được cười, rồi vội vàng xoay người đi vào nhà bếp. Tác dụng của món bánh kẹp Thiểm Tây đối với những vị khách có thân hình quá khổ đã rất rõ ràng, tiếng lành đồn xa, nếu công dụng này được nhiều người biết, hẳn có thể thu hút một lượng khách lớn đến nhà hàng.
Mải đắm chìm trong hương vị ngon lành của món bánh kẹp Thiểm Tây, đám Harrison không hề bận tâm đến cái nhìn của người khác, chỉ cảm nhận thật kĩ sự rung động của đám thịt mỡ trên người, tận hưởng món ngon được nếm thử lần đầu trong đời.
Gjergj chậm rãi đặt túi giấy xuống, vẻ mặt vẫn chưa thôi thèm thuồng, cảm thán: "Vừa được ăn ngon, vừa có thể giảm béo! Món ăn thần kỳ như vậy chắc chỉ có thiên phú trời ban mới có thể phát minh ra nhỉ?"
"Ông chủ McGonagall đúng là một thiên tài." Harrison gật gù đồng ý, hai chiếc bánh kẹp Thiểm Tây đã khiến anh ta no bảy phần, chỉ cần ăn thêm một chiếc bánh kẹp nữa là xem như viên mãn trọn vẹn.
"Ăn bánh kẹp Thiểm Tây có tác dụng giảm béo ư?" Các thực khách trong nhà hàng nghe đoạn đối thoại vừa rồi, hai mắt đều sáng rực lên. Ai mà không có vài người bạn đã béo lại thích ăn, nếu món ăn này thật sự thần kỳ như vậy, lần sau nhất định phải dẫn họ đến ăn thử mới được.