Editor: Nguyetmai
Một hàng dài trước cửa nhà hàng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Góc bên này của quảng trường Aden chỉ toàn là các cửa hàng bán những thứ linh tinh kỳ lạ như cửa hàng nước thuốc phép thuật, lò rèn binh khí… Do đó, trừ phi thật sự cần thiết, hoặc khi muốn tản bộ, bình thường rất ít người sẽ cố ý chạy sang khu vực này.
Hơn nữa, mấy người họ cũng chưa bao giờ thấy cửa hàng nào lại có khách xếp thành hàng dài trước cửa như vậy, không ít người khó nén tò mò ghé mắt nhìn sang, xem thử rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Khi thấy một hàng khách đầy mong chờ đang tự giác xếp thành hàng, chầu chực trước cửa một nhà hàng xa hoa, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu quá đỗi.
Rốt cuộc nhà hàng này bán món gì ngon mà lại dám bỏ mặc nhiều khách hàng đứng chờ ngoài cửa đến thế?
Đương nhiên, điều khiến người ta kinh ngạc hơn là những vị khách này đều đứng yên không nhúc nhích. Thi thoảng, một vài vị khách quen biết nhau sẽ khẽ tán gẫu mấy câu, nhưng tuyệt nhiên không hề sốt ruột hay nôn nao, khác hoàn toàn với bầu không khí huyên náo của những nhà hàng khác.
Bầu không khí và cảm giác háo hức này khiến một số người không nhịn được dừng bước. Tuy không gia nhập vào đội ngũ xếp hàng, song họ vẫn chọn nán lại để xem thử, rốt cuộc nhà hàng này có món gì ngon khác hẳn bình thường mà lại đông đúc như thế?
Vừa mở cửa ra, McGongagall đã giật nảy mình vì một hàng dài trước cửa nhà hàng. Gã không ngờ lại có nhiều khách hàng đến trước giờ mở cửa như vậy.
Hơn nữa, cảnh tượng này còn thành công thu hút sự tò mò của người đi đường, ít nhất cũng khoảng hai mươi mấy người. Tuy rằng chưa chắc có thể biến đám đông vây xem này thành khách hàng, nhưng ít ra vẫn có cơ hội tăng số lượng khách mới ghé đến nhà hàng vào buổi tối.
"Ông chủ McGonagall, cuối cùng anh cũng mở cửa rồi. Tôi đã chờ suốt nửa giờ rồi đấy." Người thanh niên đứng đầu hàng ai oán cất giọng, nhưng ánh mắt vẫn khó nén sự vui mừng.
"Nhà hàng mở cửa và đóng cửa đều tuân theo khung giờ buôn bán đã đặt ra từ trước. Mọi người có thể xem xét rồi tự lựa chọn thời gian đến dùng bữa phù hợp nhất. Còn bây giờ, xin mời mọi người vào." McGonagall khẽ cười nói, kéo cửa vào bên trong để mở rộng hơn một chút, vẻ mặt không hề có chút áy náy hối lỗi.
Gã sẽ quyết không chiều khách hàng về thời gian buôn bán, dù sao gã cũng cần thời gian trống để nghỉ ngơi và chuẩn bị nguyên liệu. Chưa kể, một khi phá hỏng quy tắc về thời gian này, có lẽ về sau lúc nào gã cũng phải mở cửa sớm hơn và đóng cửa muộn hơn. Đây là điều mà gã không mong muốn nhất, ngày kia gã còn muốn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa cơ mà.
"Tôi biết, đây là quy tắc của nhà hàng. Cho tôi hai phần bánh kẹp Thiểm Tây đi." Người thanh niên kia gật đầu, vừa bước vào nhà hàng đã nói luôn mồm.
Lòng anh ta hơi bất bình vì McGonagall quá không nể tình, ban nãy anh ta còn thấy McGonagall và Amy ngồi ăn cơm cơ mà, thế mà lại không chịu mở cửa cho họ vào ngồi trước.
Tuy vậy, nể mặt món ăn ngon, anh ta đành tha thứ cho gã. Bởi lẽ, nếu đổi sang nhà hàng khác, cho dù có đứng ngoài cửa chờ cả ngày, anh ta cũng không được ăn một món ăn nào ngon đến thế.
"Ông chủ McGonagall, anh đã suy nghĩ về chuyện kia…" Crassus bước vào cửa, đã cười tủm tỉm hỏi McGonagall.
"Thưa quý khách, xin ông hãy vào trong gọi món trước, đừng chặn đường của khách đằng sau." Gã khẽ mỉm cười ngắt lời ông ta, nụ cười không thể soi mói, lý do cũng rất chính đáng.
"Được rồi." Câu nói tiếp theo của Crassus lại nghẹn lại trong cổ họng, đành phải chống gậy pháp sư bước vào nhà hàng. Thấy Amy đang nằm nhoài người trên quầy chơi với Vịt Con Xấu Xí, mắt ông ta lại sáng lên, nhanh chóng bước đến ngồi xuống chiếc bàn dưới quầy, cười nói với cô nhóc: "Xin chào cô nhóc."
"Chào ông Râu Bạc." Amy ngẩng đầu rồi cất tiếng chào hỏi Crassus, sau đó lại nhìn chằm chằm viên ngọc bích được nạm trên đỉnh gậy pháp sư trong tay ông ta, tò mò hỏi: "Đó là gậy pháp sư mà mỗi pháp sư đều có phải không ạ?"
"Đúng rồi, hơn nữa đây còn không phải là gậy pháp sư bình thường. Trừ việc có thể dùng ma pháp, nó còn là một loại vũ khí cận chiến, năm xưa ông đã từng dùng nó đập cả đầu rồng đấy nhé." Crassus vừa nhẹ nhàng vuốt ve gậy pháp sư vừa cười nói, ký ức xa xưa lại ùa về. Khi xưa ông ta còn trẻ tuổi bồng bột, không sợ hãi bất cứ thứ gì, thế mà giờ đây, dường như không còn ai nhớ đến biệt danh "Pháp sư điên" của ông ta nữa rồi.
"Gậy của ông lợi hại thế!" Amy vừa nhìn chằm chằm vào viên ngọc bích trên đầu gậy pháp sư vừa lơ đễnh nói,
rõ ràng là chỉ hứng thú với viên đá quý tỏa ra ánh sáng màu lam dưới ánh đèn kia mà thôi.
Crassus còn định bốc phét năm xưa mình đã giỏi biết nhường nào vân vân, nhưng thấy gương mặt không chút hứng thú của cô nhóc, ông ta không khỏi như vừa đấm vào bông vải, chỉ biết cười lúng túng rồi không nói thêm nữa.
Chẳng qua, bây giờ ông ta đã tìm thấy một cơ hội có thể trao đổi trực tiếp với Amy, nên cũng không quá sốt ruột. Có rất nhiều thứ có thể khơi gợi hứng thú của một cô nhóc, chỉ cần tìm được thứ khiến cô nhóc hứng thú nhất, ông ta chắc chắn có thể dụ dỗ được cô nhóc ngay thôi. Nghĩ vậy, ông ta quay sang nói với McGonagall đang đi vào: "Ông chủ McGonagall, tôi muốn hai phần cơm chiên Dương Châu, dọn lên cho tôi từng đĩa một thôi nhé."
"Vâng, xin hãy chờ cho một chút." Gã gật đầu rồi xoay người vào bếp. Trưa nay gã vừa mới dạy Amy các tránh bị dụ dỗ thì bây giờ ông già kia đã mưu toan ngồi gần để dụ dỗ con gái gã làm học trò của ông ta rồi. Vừa hay, gã có thể kiểm tra xem thành quả dạy dỗ của mình với cô nhóc đã đạt được mức độ nào rồi, nếu còn sơ hở thì tối nay sẽ bổ sung tiếp.
Người xếp hàng trước cửa đều đã vào nhà hàng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn kín hết chỗ. Đây chính là ưu điểm của nhà hàng lớn, mười sáu chiếc bàn vuông bốn người có thể chứa đủ sáu mươi bốn người khách cùng nhau dùng bữa.
Chẳng qua, bây giờ những người khách không quen biết nhau đều tự ngồi một mình, rất ít người chịu ghép bàn với nhau. Sau này đông người hơn, mấy người họ chưa chắc đã có đãi ngộ như thế này, ghép bàn là chuyện không thể tránh khỏi.
Cũng có người trong số đám đông vây xem ban nãy bị lòng hiếu kỳ thôi thúc mà bước chân vào nhà hàng. Chẳng qua, không ít người thấy thực đơn chỉ có mỗi hai món ăn, giá cả lại đắt đỏ nên đều lắc đầu ra ngoài.
"Ông chủ nhà hàng này muốn kiếm tiền đến phát điên rồi sao?" Đa số khách hàng bỏ đi vì giá cả đều có cùng suy nghĩ như vậy. Một phần cơm chiên Dương Châu không biết là gì lại bán với giá tận 600 đồng tiền, đây chính là tiền lương mấy ngày của không ít người.
Đương nhiên, cũng có một ít khách hàng dư dả lựa chọn ngồi vào ghế trước, nhưng lại không sốt ruột gọi món ngay, mà xem thử món ăn do mấy người xung quanh chọn sẽ ra sao, sau đó mới quyết định có nên gọi một phần hay không.
"Ông chủ McGonagall, tôi tự mang ghế đến, có thể vào được không?" Lúc này, một giọng nói vang dội truyền đến từ bên ngoài nhà hàng. Cửa nhà hàng bật mở, một cái đầu người tộc quỷ tức khắc thò vào.
Không ít khách hàng đều hết hồn, vài người khách nhát gan còn sợ điếng người. Dù sao người thuộc tộc quỷ dung nham vốn nổi tiếng nóng tính, mà trông người này cũng chẳng hề giống người lương thiện chút nào cả.
"Chú Đầu Trọc, không được lớn tiếng ồn ào đâu nhé, nếu không cháu sẽ đốt chú bằng quả cầu lửa đấy." Amy nghiêm mặt, bất mãn nói với Sargeras đang đứng ngoài cửa, nếu ông chú tộc quỷ này dọa những vị khách đang dùng bữa trong nhà hàng thì không tốt chút nào.
Sargeras lập tức im thin thít, hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác nhức nhối khi quả cầu lửa kia va vào người mình vào lúc sáng. Hơn nữa, hắn đã tốn thời gian cả buổi trời đi làm nhiệm vụ của hiệp hội, vừa kiếm được 9 đồng vàng đã vội mang đến đây mua bánh kẹp Thiểm Tây, đương nhiên là sẽ không gây sự làm gì. Nghĩ vậy, hắn bèn hạ giọng gọi: "Ông chủ McGonagall…"
Thấy người của tộc quỷ dung nham bị Amy dạy dỗ thành một chú cừu bé bỏng, McGonagall không khỏi buồn cười. Chưa hết, không ngờ hắn còn tự mang cả ghế đến, chắc là bị ám ảnh bởi cái giá 10 đồng vàng một chiếc ghế ban sáng. Gã đi đến cửa nhà bếp, gật đầu nói: "Được chứ, anh vào đi."
Sargeras đẩy cửa ra, xách một chiếc ghế sắt giản dị bước vào, chọn ngồi ở một chiếc bàn ngay sát cửa. Khi hắn định gọi món, lại nhìn thấy Crassus đang ngồi trước quầy, không khỏi trố mắt thảng thốt: "Đây không phải là…"