Đường di chuyển từ nhà hắn tới nhà chú hai đi mất nửa tiếng đồng hồ.
Ngồi bất động như đá, miệng giả câm như hến.
Xuống xe, bác tài xế thả em với hắn ở cửa chính nhà chú hai rồi lẵng lặng rời đi.
Hắn chu đáo, chủ động đưa tay ra để em khoác vào, bộ váy khá dài nên hắn hơi lo việc em đi đứng.
Vì tâm trạng em đang không được tốt.
Lý do cũng từ cái cuộc hôn nhân lạ lùng này.
Cái lúc em nghe về hắn là vị hôn phu tương lai, còn lừa em từ cú lừa con riêng của ông nội, đến cái chết của chú hai.
Em đã tức tới mức muốn ‘bóp nát’ hắn như truyện bóp nát trái cam rồi.
Em lật thói lì lợm cố tình đi trước hắn vài bước, tay không xách váy đỡ té.
Chốc lên hết bậc thang sẽ thả.
Mới bước lên cầu thang vài bước, em đã xém ngã đập đầu xuống đất.
Hắn đứng đằng sau bước nhanh, kéo người em lại.
Không nhanh không chậm, cất giọng đủ lớn để vệ sĩ đứng ngoài cửa có thể nghe được: “Vợ bước chậm thôi.
Lo lắng tới mức này là không được rồi, hay ta quay lại xe ngồi nghỉ tí nhé? Chứ nhìn mặt em xanh xao quá anh xót.”
Người ngượng không phải người nói, mà là người nghe.
Hắn đúng là rất giỏi miệng, còn lanh lợi khiến em đôi lúc trở tay không kịp.
Cục tức nghẹn lại ở cổ họng, em cười gượng gạo.
Đầu lắc nhẹ, tay bám vào người hắn.
Ý muốn bám hắn đến hết đoạn này thôi, ai ngờ hắn dư sức biế được ý đồ của em, còn cố tình níu em sát người hắn.
Tay hắn vòng qua ôm lấy eo không có ý sẽ thả.
Lên hết đoạn cầu thang, đi vào nhà chú hai.
Em cố gỡ tay hắn đỡ bị hiểu lầm, cơ mà tay hắn càng ngày càng siết chặt.
Em khó mà vung ra được, xung quanh toàn người trong giới quý tộc.
Đúng hơn là giới xã hội đen.
Ai ai cũng nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ có, trầm trồ có, khinh bỉ có nốt.
Phải chăng là vì em là cháu gái độc nhất được ông sủng ái nên mỗi người nhìn theo mỗi cách?
“Đừng làm loạn.
Tôi là đang giúp em, không phải hại em”- Hắn nhỏ giọng, thì thầm bên tai em.
Đứng lại giữa sảnh, em nhìn hắn nghi ngờ.
Nếu bây giờ hắn và em ở một nơi không người, chắc chắn em sẽ không chần chừ mà tay giết chết hắn.
Đem xác thả xuống biển cho cá mập ăn.
Không hiểu sao, cơ mà càng nhìn hắn em càng thấy khó chịu thế nào ấy.
Ghét quá thành ra khó chịu như vậy sao?
“Em cứ làm mặt vậy, tôi khó mà kìm chế được dục vọng đang dâng lên lắm đấy”- Hắn cười ngọt, nhìn em với ánh mắt đắm đuối.
Hành động ám chỉ ý đồ đen tối.
Ngay tại thời khắc hắn định kéo em lại hun hít như trêu chọc.
Thì ở đằng xa xa đã có người gọi em: “Chị gái yêu dấu~”
Nghiêm Túc với bộ đồ đen từ trên xuống dưới, y đúc hồi còn làm ở căn cứ.
Đi lẽo đẽo theo bên canh anh trai là em trai Túc Tả, với bộ đồ full trắng.
Cậu Túc Tả nhà ta không biết từ khi nào đã tẩy quả đầu đen và đã trở thành ‘đống tuyết’ trắng trên đầu.
Đột nhiên em thấy cảnh hai đứa em họ không chung một tí máu mủ chạy lại phía mình, còn gọi mình.
Cảm giác cứ như hai năm không gặp, em cảm động đến mếu miệng.
Rời khỏi cánh tay hắn, em nhanh chân chạy lại ôm chầm lấy hai đứa em họ, đột nhiên lại quên vụ váy dài..
Em lại lần nữa bị vấp..
Và người đỡ em lại là hắn..
Nghiêm Túc với Túc Tả thấy cánh tay đắc lực của ba ruột đang ôm lấy em ngay giữa sảnh chính không chút khó xử.
Đổi lại họ trông rất tự nhiên, cả hai có hơi ngạc nhiên, vì đó giờ có ai mới quen em mà dám đụng tới em đâu.
Có mỗi Nghiêm Túc hồi nhỏ, mới gặp em đã liều mạng bám lấy em không rời.
Mặc cho cậu ấm (Phong Đông) làm mặt khó chịu, hay nói lời cảnh báo với Nghiêm Túc.
“Bước chậm thôi”- “Ừm! Cảm ơn”
Hành động đã khiến hai đứa em họ ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, nghe thấy cuộc hội thoại ngắn ngủi.
Chúng em họ liền có chung một suy nghĩ, em nên tránh xa tên này càng xa càng tốt.
“Anh là gì mà ôm chị Lộc thân thiết quá vậy?”- Nghiêm Túc tiến lại gần hắn, cao giọng hỏi.
Đó giờ em toàn thấy Nghiêm Túc chả bao giờ là nghiêm túc cả, sao hôm nay lại đột nhiên nghiêm túc tới lạ vậy nè?
“Chị Lộc..
Dạo này chị đi đâu vậy? Tụi em tìm chị mãi..”- Túc Tả lại gần kéo tay em lại gần mình hỏi hang.
Cậu ta hôm cũng lạ không kém anh trai mình.
Ngay lập tức bị thu hút bởi ‘Túc Tả quan tâm’, khoảnh khắc Túc Tả nói nhiều hơn mọi ngày làm em cảm thấy cậu thực sự cũng có điểm tốt.
Cơ mà em không vội khen ngay..
“Tại sao cậu lại tìm tôi? Chả phải ông nội biết cả rồi sao, sao cậu không hỏi ông.
Với cả..
Bỏ tay ra đi, cậu đang nắm tay tôi và siết rất chặt đấy”- Em lạnh lùng, hướng ánh mắt xuống tay Túc Tả đang nắm cổ tay mình gì chặt.
Cậu ngoan ngoãn nghe lời, lập tức bỏ tay ra, trả lời em: “Căn cứ trên tỉnh YY (là cái nơi em ở được tám năm trời đó) có kẻ đột kích, nghe đâu là từ bên nhà Đô.
Em với anh trai buộc phải về nhà, cả em út cũng phải về nhà để lo chuyện ở dưới đó.
Chắc chị cũng biết rồi nhỉ, nhà chú cả, chú hai, với chú út