Cậu ấm Cẩm Phong Đông vừa thấy chiếc xe và vệ sĩ đứng cạnh mở cửa.
Không nghĩ ngợi nhiều, thẳng tay ném em vào trong xe, đóng cửa lại.
Ra lệnh vệ sĩ đang chuẩn bị leo lên xe, cầm vô lăng: “Chìa khóa”
Sự tức giận của cậu, không cần phải nói.
Vừa nhìn Cẩm Hương Lộc đã cảm nhận được.
Lượng sát khí đùng đùng như sét đánh ngang tai, đủ để em khóc thành tiếng.
Em biết lý do cậu thành ra như vậy.
Rằng tại sao cậu có ước muốn trở thành người bình thường.
Muốn em sống an yên trong túp lều cậu dựng nên.
Mà không hề có một tí tác động, một tí hăm dọa từ người trong giới xã hội đen.
Cậu không hề muốn dính dáng tới nơi này.
Và giờ cậu lại sa đọa theo em.
Em biết rõ nguyên do cậu tức giận.
Mọi thứ đều trở nên khó nói cho đến khi em nhận ra mình đã lơ là đi vài câu tra hỏi từ cậu.
“Chị còn lưu luyến nơi đó?”
Đương nhiên em không hề có ý luyến tiếc gì.
Càng không muốn trả lời phật ý cậu.
Đầu gật gật xác nhận không còn lưu luyến.
Cậu ấm liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy em không có vẻ thật lòng.
Chứa nét miễn cưỡng là nhiều.
Cơn giận chưa kịp nguôi đã bùng lên hừng hực như núi lửa sắp phun trào đến nơi.
Thấy tốc độ tăng lên vùn vụt, cảm giác như cậu ấm có ý định muốn đưa em đi gặp ông nội tổ tiên ngay trong đêm nay.
Miễn cưỡng mở lời hối lỗi.
Chiếc áo vest đang khóa trên người, chưa kịp cài cúc đã không kịp che chắn đúng chỗ.
Em gọi Phong Đông: “Phong Đông à”
Giọng nói trìu mến, ngay lập tức đã thu phục được cậu ấm cuồng chị gái nhà ta, đạp gấp phanh lại.
Em đưa tay tháo thắt dây an toàn, chồm người lên phía trước.
Hai tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên cần số.
Cậu giật mình đưa mắt nhìn sang.
Phần cổ hở quá nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Chị gái chưa kịp nói gì, cậu em trai đã dễ dãi bỏ qua mọi chuyện, cơn giận đỉnh điểm một tuần qua cũng trôi trong tích tắc.
Phong Đông bảo cậu ấy không giận, cơ mà da mặt cậu lại đỏ như trái gấc chín.
Hương Lộc nhìn biểu cảm không đi đôi với lời nói.
Tưởng cậu vẫn giận, tư thế của em hiện giờ cũng không được đẹp cho lắm.
Nghĩ nghĩ rồi em mở cửa xuống xe, cậu ấm nằm trong chỉ biết hoảng hốt.
Tay khua loạn xạ tháo thắt dây an toàn ra nhưng không được.
Cùng lúc đó cánh cửa bên cạnh cậu đột ngột mở ra, em cúi người.
Đưa hai tay áp lên hai má cậu.
Dáng vẻ lo lắng của em làm cậu ấm bất giác bị lu mờ trong chốc lát.
Bao ý định táo bạo, mọi hình phạt đều được sắp đặt trong đầu rất nhiều.
Nhưng khi ở với em, cậu như bộc lộ rõ bản chất yếu đuối trước mặt em.
Cẩm Hương Lộc đưa tay sờ má Cẩm Phong Đông.
Đầu cậu hơi nghiêng về phía lòng bàn tay em.
Chóp mũi cụng vào bàn tay ngửi.
Mắt nhắm nghiền lại thả lỏng cơ mặt.
Cả tuần qua cậu quá mệt mỏi.
Đến cả ăn uống ngủ nghỉ chưa bao giờ là ổn thỏa khi rời xa em.
Cẩm Hương Lộc chuyển từ ghế sau, chạy ra đây không phải để cậu làm nũng.
Em muốn hỏi rằng tại sao cậu đã nguôi giận nhưng mặt cậu ấm vẫn còn đỏ.
Đích thị là cậu ấm Phong Đông thấy da thịt em hơi nhiều.
Nên mặt mới đỏ ửng cả lên.
Chứ thực tế là cậu đã nguôi giân hoàn toàn.
Thấy dáng vẻ dễ thương của cậu em trai dễ thương.
Em đưa tay còn lại, sờ tóc cậu.
Khung cảnh tụ họp này tưởng chừng sẽ diễn ra rất