Hai từ ‘ăn chơi’ được định nghĩa theo hai nghĩa.
Ăn chơi có tổ chức.
Còn nghĩa thứ hai là ăn rồi mới tới chơi.
Loại ăn chơi thứ nhất được xếp vào tầng lớp quý tộc, ví dụ điển hình cụ thể ở đây là nhà họ Cẩm đây.
Và người chủ trì mọi cuộc ăn chơi không có kết quẩ này lại chính là đại tiểu thư của chúng ta.
Cẩm Hương Lộc.
Giới xã hội đen nổi tiếng là rất tàn ác, lừa lọc.
Có mỗi con cháu nhà họ Phó là không bao giờ phải đụng tay đụng chân với ai.
Mặc dù tất cả đều đã tham gia vào giới xã hội đen, tên tuổi dính vào không ít.
Cơ mà họ chỉ dám đặt ra phương pháp ‘ngoại trừ’ đó là đụng tới nhà họ Cẩm, kết bạn, chủ động tỏ tình, mặt dày bám theo không rời.
Đời ông bà lại khác hoàn toàn đời con cháu.
Họ bắt đầu từ mâu thuẫn, sau này đột nhiên lại kết thành tình bằng hữu.
Nói tới đây, không thể là không quên lão gia nhà họ Đô.
Người luôn đứng giữa nghe hai người bạn thân cãi nhau chí chóe.
Và cũng là người đứng ra để giải hòa, kết nối họ lại sau mỗi lần cắt đứt tình cảm.
Họ cứ cắt rồi lại có người nối lại, dần dần hình thành thói hiểu nhau.
Đến đời cháu, lấy đại diện từ ba nhà Cẩm Phó Đô.
Cẩm Hương Lộc.
Phó Đoan Lê.
Đô Uy.
Năm Cẩm Hương Lộc tìm ra người anh trai ruột thất lạc mang tên ‘tàn dư nhà họ Đô’.
Thì em đã lấy danh nghĩa là người lớn nhất, có quyền nhất nhà họ Cẩm ra để đưa Phó Đoan Lê và Đô Uy về nhà ở chung với em.
Không được bao lâu sau.
Chú hai em đã gửi thư mời em ghé thăm nhà chú hai một chuyến.
Nguyên do cũng có liên quan tới việc tự ý đưa người lạ về nhà.
Lúc đi thì không tổn hại gì, đến cả một cộng tóc cũng khó mà đụng được.
Nhưng lúc về lại gặp một số chuyện bất trắc.
Không những thế, cậu em trai Phong Đông còn bị sốt nặng.
Đêm đó đã khiến Cẩm Hương Lộc trở thành một con người khác.
Chuyến đi bất ổn, mang lại cho Cẩm Hương Lộc nhiều trải nghiệm thú vị.
Từ đoạn kí ức của mười bốn năm trước, không những thế.
Những bí mật của nhiều năm trước cũng dần có dấu hiệu khiến em có phần tò mò về chuyện năm đó.
“Kết thúc chuyến đi, mẹ con đã bắt đầu âm thầm tìm kiếm lại sự thật.
Cũng như nguồn gốc của ngày hôm đó.
Chị ấy đã trở thành một con người trưởng thành.
Và cháu chính là kết quả không bao giờ là lỗ của chị ấy”
Một người đàn ông tầm hai bảy, hai tám tuổi đang ôm trong lòng một đứa bé khoảng sáu tuổi.
Hai chú cháu ngồi với nhau tâm sự như mấy ông cụ non hồi tưởng về những chuyện cũ đã qua.
Mà kiên nhẫn kể lại hết với nhau.
Đứa trẻ nghe xong liền có thêm nghi vấn trong đầu.
Trẻ con mà, cái gì chả tò mò.
Cơ mà người chú lại rất kiên nhẫn ngồi kể cho cậu nhóc ham hỏi này mọi thứ.
“Thế chú có biết ba con là ai không ạ?”- Người chú khẽ nheo mày lại khi nhận được câu hỏi ngoài tưởng tượng của mình.
Nói thật, chú cậu nhóc cũng không muốn nhớ tới người đã chết.
Đúng hơn là người đã khiến chị cậu rời xa khỏi cậu vĩnh viễn.
Dù lòng dặn là không được nói ra.
Nhưng ánh mắt chứa nhiều chút mong chờ từ người chú, chưa được ba giây đã vội