Ngày hôm sau.
Em tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng chả khác nào gấu trúc.
Hôm nay ‘bà dì’ em tới thăm..
Mới sáng em đã cố gắng vực cơ thể mệt mỏi này, lết khỏi giường đi học để chiều tối còn đến căn cứ thông báo tình hình nhiệm vụ.
Cũng như xin phép tạm nghỉ một tuần.
Chuyện mà mọi tháng em thường làm, mà đến chính em cũng không hiểu tại sao em phải tự hành hạ bản thân làm đủ thứ như này.
Phần dưới bụng đã đau quoằn quoại, giờ đến cả phần dưới cũng nhức mỏi.
Việc đi lại đúng là cực hình.
Thấy vẻ mặt em có hơi xanh xao, Nghiêm Túc ngồi cạnh em hỏi thăm.
“Chị thấy không khỏe trong người sao? Hay giờ ta lên thẳng bệnh viện luôn nhé?”
Tài xế trước mặt đang có nhiệm vụ chở cả hai lên trường, thấy Nghiêm Túc hỏi hăng.
Tài xế cũng lo lắng, sốt ruột nhìn vào gương chiếu hậu, coi coi sắc mặt em có như lời Nghiêm Túc nói không.
Lý do Nghiêm Túc ở đây cũng vì chung nhà nên giờ mới chung xe.
Cậu ta lo lắng tới mức có thể cúp một buổi học, mà không sợ ông nội rầy la.
Em mặt hiện rõ nét khó chịu rõ ràng, thế mà miệng lại chối rằng mình ổn.
Bên trong em thực sự đang rất mệt mỏi, hiện tại em chỉ muốn nằm xuống thay vì ngồi như này.
Nghiêm Túc biết mình có nói thêm cái gì nữa thì em đều nói không với tất cả.
Cậu ta làm mặt nghiêm trọng, cẩn thận dặn dò em: “Nếu chị thấy trong người khó chịu quá thì cứ nói em.
Sốt nhẹ hay cảm lạnh là phải nói ra đấy.
Đừng tưởng bệnh nhẹ mà lơ đễnh, kết cục khó lường đấy nhé”
Nghiêm Túc hình như không biết cụ thể em bị gì, chỉ biết dặn dò qua loa rồi thôi.
Em khẽ gật vài cái, nhưng sự thực thì em chả để lấy một từ Nghiêm Túc nói lọt vào tai.
Hơi thở của em dần trở nên nặng nhọc, em đặt tay lên bụng với hy vọng rằng cơn đau đừng hành em nữa.
Đúng là em nghĩ đây chỉ là triệu chứng nhẹ, nhưng rồi đến tiết thể dục buổi sáng.
Em như không chịu được mà quỵ xuống ở một góc nào đó trong nhà đa năng.
Trong khi cả lớp đang tập bóng chuyền, hoặc có mấy đứa đang tụm ba tụm bảy lại tán chuyện.
Em lại ngồi bên này ôm bụng đau, kìm chế lại hơi thở nặng nhọc.
Dựa tường, ngồi nghỉ được một lúc, em dần rơi vào cơn mê khi nào không hay.
Có lẽ vì cơn đau quoằn quoại này, cộng với việc em thức đêm điều tra lại mọi thông tin em từng lấy được ở địa bàn của kẻ thù.
Thứ mà trước giờ em chưa từng báo cáo lại cho cấp trên biết.
Lúc tỉnh lại em mới biết mình đã ngủ quên vì quá mệt.
Mở mắt nhìn xung quanh, đây là phòng y tế của trường thì phải..
Em dù có ngạo mạn tới đâu, cũng thầm cảm ơn người đã đưa em đến đây, loát xung quanh thấy không có ai.
An tâm, em lại đánh thêm một giấc nữa.
Mắt em lim dim chuẩn bị ngủ, cũng là lúc Phong Đông bước vào phòng y tế.
Phong Đông vừa vào đã thấy em vừa rơi vào cơn mê.
Phong Đông tưởng ngày mai em mới tới, cậu ta tính toán rất rõ.
Lo cho em từng chút một, lần này thấy em nằm trong phòng y tế.
Chắc hẳn là rất mệt.
Cảm xúc bực bội pha lẫn lo lắng hòa quyện vào nhau.
Bực vì kẻ đưa em vào đây không phải Phong Đông, mà là Nghiêm Túc.
Lo cho em, sợ em đau.
Cô y tế vừa ra ngoài, giờ đã vào lại phòng y tế.
Bắt gặp Đông, liền hỏi cậu tới đây cần gì.
Phong Đông chợt thoát khỏi chùm suy nghĩ vu vơ.
Quay ra nhìn cô y tế, muốn xin băng dán cá nhân.
Ngay lập tức, cô y tế tiến tới tìm băng dán cá nhân cho cậu.
Ngước lên nhìn lại, mới biết cậu đang mãi để ý đến cô gái đang nằm trên giường đằng kia.
Cô bảo: “Em quen chị ấy sao?”
Phong Đông lại một lần nữa lơ đễnh, chớp mắt một cái.
Di chuyển tầm nhìn về phía cô y tế, không có ý đáp lại, tay đưa ra nhận lấy băng dán cá nhân rồi ra ngoài.
Cậu vốn đang bực vì kẻ lăng nhăng mang tên Nghiêm Túc này, thì kẻ này lại xuất hiện.
Nghiêm Túc để tay vào trong túi quần, đứng ngay trước mặt Phong Đông, hắn đang chặn lối đi của Phong Đông.
Miệng cười thỏa mãn, hắn đoán cậu đã thấy thứ nên thấy.
Càng chăm chú quan sát biểu cảm khó chịu của Phong Đông, lòng bất giác cảm thấy vui đến khó tả.
“Anh họ.
Anh tới thăm chị gái em sao ạ?”- Nghiêm Túc nói như đang khiêu khích Phong Đông.
Ba từ ‘chị gái em’ không khác nào hắn quên cậu là em ruột chị Lộc trên giấy tờ? Hắn biết rõ cậu chưa hề nghe về vụ em ngất phải lên phòng y tế, chắc chắn khi thấy em nằm trên giường bất động cậu khó chịu như thế nào.
Vừa nhìn qua Phong Đông liền nhận ra ngay người đưa em tới phòng y tế chính là Nghiêm Túc.
Phong Đông lơ câu hỏi từ Nghiêm Túc, định tránh người rời đi.
Nghiêm Túc càng bị ngó lơ bao nhiêu, hành động càng ngạo mạn bấy nhiêu.
Có lẽ vì chiều cao chênh lệch nên Nghiêm Túc đột nhiên lại thấy Phong Đông nhỏ con hơn mình từ chiều cao đến tuổi tác, việc trêu chọc rất đơn giản.
“Hay là anh chỉ đến đây để lấy băng dán cá nhân cho bạn học đang bị thương ngồi ngoài ghế đá kia?”- Bị Nghiêm Túc nói trúng.
Ý Nghiêm Túc nói Phong Đông nhận ra rất rõ.
Kể từ khi rời xa em, mọi thứ về em cứ như ngoài tầm kiểm soát của Đông.
Giờ lại thêm Nghiêm Túc tới ở chung, mọi kế hoạch coi như sẽ đổ vỡ hết kể từ khi có sự xuất hiện của hắn.
Phong Đông lườm hắn, thấp giọng cảnh báo: “Đừng tưởng được ông nội chiều chuộng thì muốn làm gì thì làm.
Cậu dám đụng tới Lộc thì coi chừng”
Nghiêm