Thang Nhất Viên im lặng một lát, sau đó mới cố gắng tỏ ra rất cảm động, gật đầu: "Vâng...."
Lục Thành nhìn sâu vào đôi mắt Thang Nhất Viên, sau đó nặng nề bước ra ngoài. Anh muốn đi kiếm tiền, đi phấn đấu vì McDonald.
Khi Lục Thành bước ra khỏi cửa biệt thự, điện thoại di động của anh vang lên.
Anh trấn an tinh thần rồi nhấc máy, trầm giọng trả lời.
Giọng của trợ lý "giá rẻ" vang lên:"Chủ tịch, ngày hôm qua cảnh phu nhân tự tay dâng trà sữa cho ngài bị phóng viên chụp được, ngài có định chi tiền để áp xuống tin tức không?"
Lục Thành là một trong những những người giàu nhất tinh tế, trẻ tuổi, đẹp trai và lại nhiều tiền, tin tức của anh luôn được săn đón, thật không may, các phóng viên chưa bao giờ chụp ảnh những tin tức liên quan đến anh, đơn giản là vì đời tư anh quá sạch sẽ, không giống một vị chủ tịch.
Lần này cánh phóng viên cuối cùng cũng bắt được bằng chứng thân mật anh và Omega uống chung một cốc trà sữa trong xe, đương nhiên rất hưng phấn.
Bao năm qua Lục Thành đã bảo vệ Thang Nhất Viên rất tốt, chưa bao giờ để ảnh của cậu bị lọt ra ngoài, nên chỉ sợ phóng viên không biết Omega trong xe thực sự là bạn đời danh ngôn chính thuận của Lục Thành, còn tưởng rằng Lục Thành trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, cuối cùng cũng bắt được một tin tức lớn.
Phóng viên đã định trực tiếp tuôn ra tin tức, nhưng nghĩ đến tài sản và thế lực của Lục Thị, anh ta có chút rụt rè, vì vậy trước tiên anh ta muốn tiết lộ một cái ý tứ với Lục Thị, nhằm hái một đống tiền.
Nghe trợ lý nói xong, Lục Thành trầm mặc hồi lâu: "... Quên đi, tôi rất nghèo."
Anh không còn là....Lục Thành có thể hô phong hoán vũ ở tinh tế nữa, mà là Alpha nghèo túng phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì tuyệt đối không thể lãng phí, làm sao có thể mua tin tức.
Lục Thành tiếc nuối suy nghĩ, trợ lý bên kia điện thoại liền sửng sốt, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Chủ tịch...Nghèo?
Chủ tịch ngài đây không phải là đang khoe khoang hả!
Trợ lý tức giận muốn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng nghĩ đến tiền lương hậu hĩnh, lại bình tĩnh trở lại, chủ tịch, ngài có tiền, ngài vui là được, làm trợ lý nhất định phải phối hợp.
Trợ lý ở bên đầu này điện thoại nghĩ thầm, Lục Thành ở đầu kia điện thoại lau khóe mắt, Alpha không khỏi chảy nước mắt!
Anh dừng một chút, cất giọng thê lương: "Bỏ tiền ra bảo họ che khuất mặt Nhất Viên đi."
Omega của mình tuyệt đối không thể để người khác bàn tán, anh phải bảo vệ, cất giấu thật tốt, có làm một con ma nghèo cũng phải bảo vệ Omega của mình.
Một người đàn ông tốt nên chiều chuộng vợ mình, vì Thang Nhất Viên bây giờ đã là vợ của anh, anh nên chiều chuộng vợ mình trước, đến khi ly hôn thì nói sau.
Quên đi, ly hôn là không thể, vậy... chỉ có thể chiều chuộng cả đời.
Lục Thành càng thêm đau buồn, vừa mới tỉnh lại, thế giới trôi qua quá nhanh, thế mà anh lại muốn chiều chuộng đối thủ.
"Được rồi, chủ tịch."
Lục Thành hạ giọng nói thêm, "Nhớ kỹ, nói chuyện với phóng viên về giá cả, xem có thể rẻ hơn không."
Cho dù bỏ tiền mua tin tức cũng phải cò kè mặc cả? Trợ lý lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ như vậy im lặng một lúc lâu, trợ lý kim bài phải chuẩn bị tố chất tâm lý ở mức tốt nhất, mới miễn cưỡng duy trì giọng nói: "...Vâng, chủ tịch."
Hắn nhất định là trợ lý hèn mọn nhất tinh tế.
Sau khi trợ lý cúp điện thoại, trợ lý âm thầm mở trí não nhìn tiền lương, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, sau đó nhấc máy trả lời phóng viên, nhân tiện ... mặc cả!
Lục Thành nhìn lên trời xanh, hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên nếm trải vị đắng của việc không có tiền.
Anh siết chặt sống mũi, bước chân nặng trĩu trở về biệt thự.
Mặc dù anh là tên Alpha bất tài, không thể mang lại cho Lục Thang Thang một cuộc sống giàu có, nhưng anh có thể cho Lục Thang Thang gia đình ấm áp.
Trong phòng, Thang Nhất Viên đang xếp đồ đi học cho Lục Thang Thang, cầm sách trí não trong tay, Lục Thang Thang ngoan ngoãn chống hai má lên bàn ở bên cạnh nhìn cậu.
Hình ảnh này thật sự hài hòa biết bao.
Lục Thành bước tới, nâng cằm Thang Nhất Viên, khiến cậu ngẩng đầu, sau đó cúi đầu in lên trán cậu một nụ hôn.
Thang Nhất Viên bị nụ hôn của anh làm cho bất ngờ, chưa phản ứng lại, Lục Thành đã xoa đầu con trai sau đó đi thẳng.
Thang Nhất Viên nhìn bóng lưng như sắp ra chiến trường của Lục Thành, cậu hối hận có phải mình đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh chồng quá nhiều, nghĩ lại rồi quyết định nói cho anh chồng biết sự thật vào ban đêm.
Phóng viên hồi hộp chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận được hồi âm của Lục Thị.
Trợ lý rất có trách nhiệm, mặc cả với phóng viên cả nửa tiếng đồng hồ, vừa lúc phóng viên nghi ngờ là Lục Thị chơi đùa với mình, cuối cùng Lục Thị quyết định rằng sẽ chỉ mua một nửa tin tức, che mặt người tình nhỏ là được rồi.
Phóng viên