Ánh mắt Tống Kiêu Bạch ngày càng vi diệu, ngay lúc Thang Ngũ Viên muốn ném cái gối vào người anh, cửa phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa đầy vội vàng, tiếng của Chu Cường truyền vào: "Thiếu tướng, tôi đến thăm ngài, tôi có thể vào không?"
Thang Ngũ Viên nhướng mày, chó săn của đối thủ đến rồi? Hay là tên chó săn rất ham ăn kia, mối thù "thịt chiên giòn" lại dội về não Thang Ngũ Viên, cậu không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Tống Kiêu Bạch cũng nhíu mày, anh do dự một chút, nhưng vẫn đi ra mở cửa.
Chu Cường là người đáng tin, sở dĩ chuyện tìm nội gián lần này anh không nói cho Chu Cường là vì lo lắng Chu Cường sẽ làm rò rỉ tin tức, lòng dạ cái tên Chu Cường này không sâu được bao nhiêu, anh lo lắng hắn sẽ bị nội gián lừa.
Sau khi cửa được mở, Chu Cường lập tức vọt vào, trên tóc và quần áo đều có dính một chút nước mưa, có vẻ là dính mưa trên đường tới đây.
Hắn vội vàng quan sát Tống Kiêu Bạch từ trên xuống dưới, Tống Kiêu Bạch vừa tắm rửa xong, mặc một chiếc áo phông ngắn tay cùng quần trên người, hắn nhìn những phần lộ bên ngoài, không thấy chút vết thương nào, chẳng nhưng không yên lòng, mà ngược lại càng lo lắng, không nhịn được vội vàng hỏi: "Thiếu tướng, ngài không sao chứ?"
Tống Kiêu Bạch lắc đầu, "Tôi không sao, sao cậu lại tới đây, không phải tôi nói không cho các cậu tới hay sao?"
"Tôi lo lắng cho ngài, nên lén chạy tới đây." Chu Cường có chút chột dạ gãi đầu.
Cặp mắt hắn đầy lo lắng quan sát Tống Kiêu Bạch, trên mặt Tống Kiêu Bạch cũng không có vết thương, vẫn sắc sảo như cũ, hắn lại nhìn qua hai tay hoàn hảo cùng hai chân có thể đi tới mở cửa cho hắn của Tống Kiêu Bạch, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Sau khi kinh ngạc im lặng một lúc, dường như nghĩ thông cái gì, con mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, giọng đầy vui vẻ tán dương: "Thiếu tướng, quả nhiên ngài lợi hại! Ngài đánh nhau với chỉ huy mà không bị thương chút nào, có phải chỉ huy đã bị ngài đánh gục rồi không?"
Thang Ngũ Viên ở trong phòng nghe hắn nói vậy, không nhịn được cười một tiếng.
Chu Cường nghe thấy âm thanh trong phòng thì hơi giật mình, hắn đứng ở cửa, bên cạnh là phòng vệ sinh, đúng điểm mù, lúc đầu hắn cho rằng nếu Tống Kiêu Bạch nằm viện, nhất định sẽ ở một mình một phòng, không nghĩ tới trong phòng này còn có người khác, mà giọng nói của người này lại có chút quen tai.
Trong lòng dấy lên một dự cảm xấu, hắn đi vài bước vào bên trong phòng, nhìn thấy Thang Ngũ Viên nằm trên giường đang nhàn nhã ăn dưa hấu.
Thang Ngũ Viên cho hắn một cái cười thật lố, đổi một tư thế khác nằm bò trên giường "Đúng, tôi bị đánh gục đấy."
Chu Cường: ".
.
."
Sau một màn trầm mặc quỷ dị, ánh mắt hắn nhanh chóng quét một lần trên người Thang Ngũ Viên, gương mặt Thang Ngũ Viên vẫn trắng nõn non mềm, không xanh cũng không tím, bàn chân Thang Ngũ Viên cũng đang rất vui vẻ đung đưa, không có dấu hiệu bị thương.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, ánh mắt phức tạp mang theo nghi hoặc.
Tống Kiêu Bạch cúi đầu khụ một tiếng: "...Vết thương ở trên người."
Thang Ngũ Viên cũng cười hì hì, phun ra một hạt dưa hấu, cũng lười đổi lời thoại, chỉ nói giống như trước đó: Đúng vậy, bị quần áo che mất."
Giọng nói thờ ơ kèm theo vẻ biếng nhác của cậu khiến người ta không phân được thật giả.
Chu Cường nhìn Thang Ngũ Viên, lại nhìn Tống Kiêu Bạch, giơ tay vỗ cái đầu vốn không được nhanh nhạy lắm của mình, sau đó gật đầu không hỏi nữa, hắn không hiểu, hắn chỉ biết thiếu tướng nói thì đều đúng.
Hắn đi qua đỡ lấy Tống Kiêu Bạch, tư thế cẩn thận giống như đang đỡ một ông già bảy tám mươi tuổi vậy, "Thiếu tướng, ngài cẩn thận một chút, vết thương ở trên người cũng không thể động lung tung, nơi đấy nhiều cơ quan nội tạng, một khi nội tạng bị thương sẽ rất nguy hiểm."
Thang Ngũ Viên lẳng lặng liếc nhìn tên Chu Cường ngu ngốc, chẳng trách tất cả mọi người đều nói tên Chu Cường này tuy ngốc nghếch, nhưng có ơn tất báo, sau khi Tống Kiêu Bạch cứu mạng hắn, hắn liền trung thành tuyệt đối với Tống Kiêu Bạch.
Thang Ngũ Viên bĩu môi, xem ra lời mọi người nói cũng không sai chút nào, đúng là rất ngốc ngếch.
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch mất tự nhiên bị Chu Cường dìu đến bên giường, hắn liếc mắt nhìn ga giường, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, "Tôi ngồi ở trên ghế là được rồi."
Chu Cường lập tức lo lắng, ân cần nói: "Thiếu tướng, ngồi nhiều sẽ mệt mỏi, ngài là bệnh nhân, lúc này ngài đừng cậy mạnh nữa."
"Tôi ngồi rất thoải mái."
Chu Cường đành phải gật đầu: "Vậy nếu ngài không thoải mái thì ngay lập tức nói cho tôi, tôi lại dìu ngài lên giường nghỉ ngơi, đúng rồi, bác sĩ nói bệnh tình của ngài có nghiêm trọng không?"
Tống Kiêu Bạch: "Không nghiêm trọng, hôm nay ở lại để quan sát một đêm, ngày mai là có thể xuất viện."
Thang Ngũ Viên hiếu kỳ nhìn bộ dạng Chu Cường thăm hỏi bệnh nhân bị bệnh nặng, tặc lưỡi lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn dưa.
Chu Cường nhìn Thang Ngũ Viên, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay ngài và chỉ huy ở cùng nhau sao?"
"Ừ." Tống Kiêu Bạch lên tiếng.
Hàng lông mày thô đen của Chu Cường lập tức nhíu lại, ánh mắt của hắn tại đảo một vòng bốn phía phòng bệnh.
Tống Kiêu Bạch hỏi: "Cậu đang tìm cái gì?"
"Tôi đang tìm chỗ ngủ."
Tống Kiêu Bạch sửng sốt một chút, "Đêm nay cậu muốn ngủ ở đây?"
"Thiếu tướng, hôm nay tôi trải mền ngủ cạnh giường bệnh của ngài, bảo vệ ngài" Chu Cường vỗ ngực, quay đầu nhìn Thang Ngũ Viên, mũi hếch lên trời, "Thật không biết bác sĩ nghĩ như thế nào, lại để ngài cùng người khiến ngài bị thương ở cùng một phòng bệnh, như vậy không an toàn biết bao."
Thang Ngũ Viên nuốt miếng dưa hấu cuối cùng vào bụng, lần đầu tiên cậu thấy cực kỳ tán đồng với lời của Chu Cường, cậu cũng muốn hỏi tướng quân Simon rằng ông nghĩ gì, lại sắp xếp cho cậu cùng đối thủ vào một căn phòng, để cậu muốn tắm cũng không thể tắm, thực sự khó chịu.
Tống Kiêu Bạch khẽ nhíu mày, nói với Chu Cường: "Cậu trở về đi, tôi ở đây không cần cậu lo lắng."
"Tôi muốn ở lại bảo vệ ngài, sẽ không quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của ngài."
Tống Kiêu Bạch nghiêm túc nhìn hắn, "Trở về quân đoàn ngay lập tức, đây là quân lệnh."
"Rõ!" Chu Cường lên tiếng, lại lề mà lề mề không muốn rời đi, hắn không tình nguyện nhìn sắc trời bên ngoài, lại giở trò vô lại: "Thiếu tướng, ngài xem trời đã tối cả rồi, lại còn mưa nữa, ngài đừng đuổi tôi đi mà."
Tống Kiêu Bạch nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nhíu mày.
Thang Ngũ Viên ném vỏ dưa trong tay đi, điện thoại vang lên tiếng thông báo, là tin nhắn của Thang Lục Viên, Thang Lục Viên nói hắn đã đến bệnh viện, hỏi Thang Ngũ Viên ở phòng bệnh nào, muốn mang ga giường và vỏ gối qua.
Thang Ngũ Viên ngẩng đầu nhìn cái tên Chu Cường cực kỳ khiến người ta bực mình, cầm điện thoại lên trả lời: "Em không cần qua, anh tới văn phòng tìm em." Đúng lúc cậu không muốn để Tống Kiêu Bạch nhìn thấy Thang Lục Viên, tránh việc bại lộ thân phận.
Cậu đi dép lê trực tiếp đi ra ngoài, thanh âm cộp cộp vang lên trên hành lang.
Ánh mắt Tống Kiêu Bạch chìm xuống, quay đầu nói với Chu Cường: "Cậu ở bệnh viện cũng được, nhưng không được ở đây."
Chu Cường muốn phản bác lại, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng đầy uy nghiêm của Tống Kiêu Bạch, cuối cùng không dám nói cái gì, đành phải gật đầu, dù sao chỉ cần lúc thiếu tướng bị bắt nạt, hắn có thể xông tới bảo vệ ngay lập tức là được.
Thang Ngũ Viên đi đến văn phòng Thang Lục Viên, sau khi nhận lấy ga giường và vỏ gối thì hỏi: "Tiểu Lục, có thể cho anh mượn dùng phòng tắm một chút được không?"
Bác sĩ ở bệnh viện phải thường xuyên làm giải phẫu, thỉnh thoảng sẽ dính mùi máu tươi, cho nên trong bệnh viện quân đội sẽ có nơi cho bác sĩ y tá tắm rửa.
"Được nhiên là được." Thang Lục Viên trực tiếp đưa cậu đến phòng tắm, sau khi thu xếp cẩn thận mới quay về văn