Phó tướng quan sát Thang Ngũ Viên thật tỉ mỉ hồi lâu, từ cười trên nỗi đau của người khác dần dần biến thành vẻ không cam lòng, Thang Ngũ Viên là một Omega, rõ ràng phải yếu đuối, dựa vào Alpha hoặc là Beta mà sống, vậy mà trước kia trong các lớp học quân sự hoặc thể lực, cậu đều vượt qua tên Beta là hắn.
Hắn bại bởi Tống Kiêu Bạch, còn có thể kiếm cớ nói là bởi vì Tống Kiêu Bạch là Alpha, thế nhưng hắn bại bởi Thang Ngũ Viên, một Omega, lại không thể chối cãi, Thang Ngũ Viên tồn tại giống như một minh chứng ảnh hưởng của thuộc tính bẩm sinh của một người không phải không thể thay đổi.
Ánh mắt phó tướng nhìn Thang Ngũ Viên dần dần thay đổi, trong lòng không khỏi bắt đầu ghen tị, ghen tị với tài năng, ghen tị với vận may của cậu, mà khi một người ghen tị với người khác, cảm xúc trực tiếp nhất chính là muốn tiêu diệt nó, phó tướng cười lạnh, hắn lạnh lùng nhìn vào Thang Ngũ Viên, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi tới một số.
Hắn yên lặng chờ một lúc, sau khi điện thoại được kết nối, giọng hắn cung kính: "Chủ nhân, tôi phát hiện ra một chuyện thú vị."
Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, Thang Ngũ Viên chỉ có thể loáng thoáng nghe ra là một giọng nam, từ giọng điệu của phó tướng có thể biết người này không phải là thủ lĩnh của hải tặc, mà là "chủ nhân" phía sau phó tướng.
Phó tướng cung kính nghe lời bên kia, hơi dừng một chút, khóe môi cong lên, "Thưa chủ nhân, tôi phát hiện...!Thang Ngũ Viên hóa ra là một Omega."
Trong phòng rất yên tĩnh, mọi người dường như cũng rất e ngại vị "chủ nhân" này, Thang Ngũ Viên cẩn thận lắng nghe, quả thực có thể nghe thấy một chút giọng nói trong micro, cậu nghe thấy vị "chủ nhân của phó tướng im lặng một hồi, sau đó vang lên một tiếng cười lớn âm trầm, Thang Ngũ Viên có thể cảm nhận được sự ác độc trong tiếng cười của hắn qua micrô.
Thang Ngũ Viên cảm thấy vị "chủ nhân" này rất có thể biết cậu, đồng thời có thù với cậu, cho nên trong tiếng cười hiện tại mới có thể trộn lẫn sự hả hê, cười trên nỗi đau của người khác
Vị "chủ nhân" kia không biết còn nói cái gì, Thang Ngũ Viên có thể nghe được tiếng cười, lại không nghe được vị "chủ nhân" kia cụ thể nói cái gì, cậu chỉ có thể nhìn thấy phó tướng lộ ra nụ cười quỷ dị, mỉm cười đáp: "Vâng chủ nhân, nhất định tôi sẽ "chăm sóc" nó thật tốt."
Sau khi phó tướng cúp điện thoại, híp mắt nhìn về phía Thang Ngũ Viên: "Đắc tội chỉ huy Thang rồi, lần này mày cũng không nên trách tao."
Hắn quay đầu lạnh giọng phân phó hải tặc bên cạnh: "A Đại, lâp tức đi lấy thuốc kích dục tới, lấy cái loại mạnh nhất."
Thang Ngũ Viên giật mình, nghiến răng: "Mày muốn làm gì?
Phó tướng mỉm cười, giơ tay chỉnh ống tay áo, "Bây giờ mày vẫn còn hữu dụng với chúng tao, tao sẽ không giết mày, nhưng nếu đường đường là chỉ huy của quân đoàn Kim ưng lại bị một đám hải tặc vô danh vũ nhục rồi đánh dấu, mày nói...!sẽ như thế nào?"
Vẻ mặt Thang Ngũ Viên đột nhiên thay đổi, bọn họ muốn dùng cách này để làm nhục cậu, quả nhiên lòng dạ ác độc.
Phó tướng cười ha ha vài tiếng, trong tiếng cười mang theo vui vẻ không che giấu được, "Đến lúc đó, mày sẽ là sự sỉ nhục của quân đoàn Kim ưng!"
Ánh mắt Thang Ngũ Viên thâm trầm nhìn hắn, con ngươi tối sầm lại: "Tao sẽ giết mày."
Phó tướng chậm rãi dang hai cánh tay, "Chỉ huy, mày nhìn cho kỹ, mày giết được tao sao?"
Thang Ngũ Viên liếc mắt nhìn đám hải tặc to khỏe phía sau lưng phó tướng, khuôn mặt của những tên cướp biển này đều đeo mặt nạ nên cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của họ, nhưng cậu có thể nhìn thấy thần sắc toát ra từ mắt bọn chúng.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cậu như hổ đói , có mấy tên còn toát ra ánh mắt tà sắc đói khát không hề che dấu.
Thang Ngũ Viên cười lạnh, "Coi như hôm nay tao không giết được mày, nhất định ba tao hoặc là Tống Kiêu Bạch cũng sẽ thay tao giết mày."
Phó tướng chẳng hề để ý, cười ngạo nghễ, "Được rồi, tao sẽ xem ngày đó có đến không.
Về phần mày, cứ chờ đợi rồi hưởng thụ cho tốt đi."
A Đại lập tức đi lấy thuốc kích dục tới, phó tướng không tự mình động thủ, mà để A Đại tiêm cho Thang Ngũ Viên, A Đại đụng đến da thịt non mềm của Thang Ngũ Viên, hô hấp liền trở nên nặng nề, Omega vốn đã hiếm gặp, Omega xinh đẹp cùng tinh xảo như vậy càng hiếm thấy, hắn nhìn cổ tay trắng nõn như tuyết của Thang Ngũ Viên, nhất thời có chút không đành lòng hạ thủ.
"Thật sự là vô dụng." Phó tướng chán ghét liếc A Đại một cái, hất hàm về phía hải tặc bên cạnh, "Mấy người đi tới giúp hắn."
Mấy tên hải tặc nhích về phía Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên dùng hết sức lực toàn thân dùng nắm đấm đánh ngã hai tên hải tặc đang nhào đến, cậu biết vùng vẫy như thế này là vô ích, chỉ muốn kéo dài thêm thời gian, có lẽ sẽ có một khắc chuyển mình trong khoảng thời gian này, không đến cuối cùng cậu sẽ không từ bỏ.
Phó tướng nhìn dáng vẻ Thang Ngũ Viên vùng vẫy, không nhịn được bật cười, sau đó phất tay để càng nhiều hải tặc vây vây quanh Thang Ngũ Viên, sau một hồi giằng co, kim tiêm vẫn cắm vào cánh tay Thang Ngũ Viên, chất thuốc lạnh lẽo thuận theo mạch máu đi vào cơ thể.
Thang Ngũ Viên cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt băng lãnh bắn về phía phó tướng, lại cắn chặt bờ môi không phát ra một lời.
Phó tướng hài lòng nhìn toàn bộ thuốc kích dục đã được tiêm vào trong người cậu, sau đó cho mọi người thu tay lại, khẽ cười nói: "Chỉ huy, dù sao cùng là "đồng nghiệp", tao cũng không cố ý sắp xếp người "chăm sóc" cho mày, chờ một chút nữa thuốc phát huy tác dụng, tin tức tố của mày sẽ tự nhiên thu hút mọi người, về việc mày sẽ thu hút được bao nhiêu người thì tao không quan tâm, tất nhiên nếu ai đó sẵn sàng đánh dấu mày triệt để, đối với mày mà nói có lẽ là một loại giải thoát."
Hắn lạnh lùng nói xong, ánh mắt đầy thương hại nhìn Thang Ngũ Viên, vừa đi ra ngoài vừa phân phó hải tặc, "Hắn còn hữu dụng, đừng chơi chết."
"Rõ!" Hải tặc trong phòng nhìn Thang Ngũ Viên, trong mắt đều là lửa nóng, hận không thể lột sạch quần áo của cậu ngay lập tức.
Phó tướng vừa bước tới cửa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hoảng hốt, một tên hải tặc chạy tới hét lớn: "Không, không ổn rồi, phòng của thủ lĩnh đột nhiên cháy lớn, thủ lĩnh còn đang ngủ bên trong, phó tướng, ngài mau qua xem một chút đi."
"Cái gì?" Phó tướng biến sắc, "Mau đưa tao đến đó, vài người nữa theo tao, cẩn thận đây là quỷ kế của bọn quân đoàn Kim ưng, nơi của thủ lĩnh có lẽ sẽ có mai phục, mặt khác một mực coi chừng Thang Ngũ Viên cho tao, hắn đã uống thuốc, không chạy được, chúng mày chỉ cần đóng chặt cửa phòng giam lại!"
"Rõ!" Hải tặc liếc nhìn Thang Ngũ Viên lúc này đã có chút phản ứng, chỉ có thể không cam tâm tạm thời khóa trái cửa lại.
Thang Ngũ Viên