Thang Ngũ Viên ngồi dậy từ trên giường, trên mặt không còn bộ dáng vô hồn như nãy, ngược lại đôi mắt lại sáng lên, khóe mắt và lông mày đều mang theo vẻ lười biếng thoải mái.
Cậu hơi nhướng mày, ung dung nhìn vào phó tướng cười hỏi, "Phó tướng, mày thì sao? Làm hải tặc có vui không?"
Phó tướng bị nòng súng bên hông dọa cho chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hoàn toàn không dám trả lời, ngay cả thở cũng không dám thở.
Trong đầu hắn đột nhiên tràn đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng thì Thang Ngũ Viên có bị đánh dấu hay là không? Tống Kiêu Bạch đến lúc nào vậy? Những vết tích trên cổ Thang Ngũ Viên cũng không thể do tự cậu ta làm ra được? Chẳng lẽ là Tống Kiêu Bạch?
Phó tướng gần như bác bỏ ý nghĩ này ngay lập tức, làm sao có thể? Bọn họ là đối thủ, có điều trong căn phòng trừ Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên ra thì không còn những người khác, không phải Tống Kiêu Bạch thì còn có thể là ai? Nhìn dáng vẻ của Thang Ngũ Viên, có vẻ là cơn phát tình đã tạm thời dịu xuống, vậy thì rốt cuộc là ai đánh dấu cậu?
Trong phút chốc, vô số ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, nhưng tiếc rằng câu hỏi của hắn vẫn không có câu trả lời.
Tống Kiêu Bạch nhìn chằm chằm bọn hải tặc đang muốn theo vào kia, lạnh lùng nói với phó tướng: "Cho bọn chúng lui ra ngoài ngay lập tức, đồng thời giao chìa khóa căn phòng này ra."
Phó tướng bất động, cũng không chịu mở miệng, ai biết được sau khi đám hải tặc lui ra ngoài thì Tống Kiêu Bạch có giết hắn ngay lập tức hay không.
Tống Kiêu Bạch chĩa súng về phía trước, họng súng dán chặt vào người phó tướng, lạnh giọng tiếp tục: "Hoặc là.
.
.Tao có thể giết mày ngay bây giờ."
".
.
.
Ra ngoài! Tất cả đều đi ra ngoài!" Họng súng cứng rắn lạnh lẽo, phó tướng bất giác rùng mình, lập tức thay đổi sắc mặt, hét lớn với những tên hải tặc ở bên ngoài.
Nghe lời hắn nói, bọn hải tặc nhìn nhau lưỡng lự một hồi, đành phải đặt chìa khóa xuống, tất cả lui ra ngoài, Tống Kiêu Bạch đá cửa đóng lại, khóa cửa từ bên trong.
Phó tướng nuốt nước miếng, cố gắng tỉnh táo lại, "Chúng mày nghĩ đám chúng mày bắt tao lại thì sẽ chạy được ra ngoài sao? Bây giờ chúng mày thả tao ra, tao lập tức phái người đưa chúng mày ra, như vậy còn có thể lưu lại một mạng cho chúng mày."
Thang Ngũ Viên cười lạnh: "Phó tướng, mày cho rằng bọn tao là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Phó tướng mấp máy môi, cũng cảm thấy đề nghị của mình khiến người ta khó mà tin nổi, nghĩ tới đây, hắn không cam lòng nói: "Mấy người có thể dùng tôi làm con tin áp chế đám hải tặc, nếu vậy nhất định bọn chúng sẽ thả mấy người đi, nhưng sau khi mấy người chạy thoát thì phải mau thả tôi ra, không được thất hứaa."
Tống Kiêu Bạch nhướng mày, không phản ứng gì với lời hắn nói ra, quay đầu hỏi Thang Ngũ Viên: "Bây giờ còn có sức không?"
Phó tướng nghĩ mình đã thuyết phục được bọn họ, không khỏi an tâm trong lòng, chỉ cần bọn họ chịu rời khỏi căn phòng này ra bên ngoài, hải tặc sẽ liền tìm được cơ hội bắt chết bọn họ, lúc đó đừng mong có ai thoát được.
Thang Ngũ Viên gật đầu với Tống Kiêu Bạch, chậm rãi đi đến trước mặt phó tướng, mỉm cười, "Sức lực cho mấy chuyện khác thì không có, nhưng sức lực để đánh hắn thì phải có."
Cậu vừa dứt lời, không để phó tướng kịp phản ứng, cậu đá thẳng vào bụng phó tướng, cậu dùng hết sức lực, phó tướng lập tức đau đến rên rỉ, ôm bụng, đau đến khom người lại, mặt cắt không còn một giọt máu.
Đầu gối của Thang Ngũ Viên thúc lên, lần này thì đánh vào đầu của phó tướng, phó tướng lập tức đau đến mức mắt nổ đom đóm, cái mũi chảy ra máu tươi, trước mắt hắn biến thành màu đen, khuôn mặt trắng bệch, đau đến không nói ra lời, chỉ có thể che mũi tức giận nhìn chằm chằm Thang Ngũ Viên.
Thang Ngũ Viên nhìn thấy máu trên mặt hắn, ghét bỏ lùi lại một bức, phó tướng lại thừa cơ muốn phản công, nhân lúc Thang Ngũ Viên chưa sẵn sàng nắm lấy dao găm trên mặt đất liều mạng xông tới chỗ Thang Ngũ Viên.
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch lập tức biến đổi, anh nhấc chân đá về phía phó tướng, tiếng cơ thể va chạm vang lên một tiếng vang trầm nặng, một đá này của anh vừa vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, phó tướng loạng choạng, hai chân yếu ớt quỳ xuống đất, dao găm trong tay rơi ra ngoài.
Phó tướng nhăn mặt đau đớn, cũng không còn sức giãy dụa, nằm trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, đừng đánh đừng đánh mà..."
Thang Ngũ Viên cười lạnh, đi tới đá văng con dao đi, túm lấy tóc của hắn kéo hắn dậy từ trên mặt đất, "Thế thì mày cứ quỳ ở đây đi."
Phó tướng thấy tình huống không ổn, tự biết một mình hắn khó mà chống lại được hai người Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch, nhanh chóng lau máu mũi, tiếp tục cầu xin tha thứ: "Thiếu tướng, chỉ huy, tôi biết sai rồi, tha cho tôi lần này đi, tôi sẽ cho người đưa mấy người ra ngoài, nhất định sẽ khiến bọn chúng cung kính hai người, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương một sợi tóc nào, sau này cũng nhất định sẽ thuyết phục bọn hải tặc đầu hàng, không bao giờ dám chọc giận mấy người nữa.
"
Thang Ngũ Viên hơi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của hắn, "Muốn chúng tao tha mạng, có thể, nói ra kẻ chủ mưu sau lưng mày là ai?"
Phó tướng sững sờ, vẻ mặt thay đổi, nhìn Tống Kiêu Bạch, sau đó lại nhìn Thang Ngũ Viên, ánh mắt né tránh, nói: "Cái gì mà kẻ chủ mưu sau lưng chứ? Chỉ huy suy nghĩ nhiều rồi, tất cả đều là chủ ý của tôi, không có kẻ chủ mưu sau lưng, là tôi phản bội đế quốc, đầu quân cho hải tặc mà thôi."
"Ồ?" Thang Ngũ Viên cười, nhưng trong nụ cười lại không có chút ấm áp, giọng điệu càng lạnh lẽo, "Phó tướng, bớt nói nhiều lời, mày chỉ cần nói cho tao vị "chủ nhân" kia là ai?"
Ánh mắt phó tướng càng thêm bối rối, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ không chịu đổi lời, "Không có chủ nhân..."
Hắn nhìn vẻ mặt Thang Ngũ Viên khác thường, lo lắng Thang Ngũ Viên lại đánh hắn, vội vàng bụm mặt nói: "Chỉ huy, ý của cậu là người lần trước mà tôi gọi, đúng không? Người đó chính là thủ lĩnh hải tặc, nếu cậu muốn gặp, tôi có thể dẫn cậu đi gặp bọn họ." Sau khi gặp thủ lĩnh, để thủ lĩnh giết mấy người.
Thang Ngũ Viên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn, lại đạp hắn một cái, "Cứ muốn qua mặt bọn tao chứ gì? Không đánh mày thì mày không chịu nói thật?"
Phó tướng dù cho bị đau đến chảy mồ hôi lạnh vẫn kiên quyết nói: "Chỉ huy, tôi thật sự không biết cậu muốn tôi nói cái gì, "chủ nhân" ngày đó tôi kêu là thủ lĩnh hải tặc, tôi không có nói láo, không tin mấy người đi với tôi đến gặp thủ lĩnh."
Thang Ngũ Viên cười lạnh,