Lục Thành buồn bực đứng tại chỗ, anh chỉ muốn thỏa mãn Omega của mình, anh đã làm gì sai sao? Anh vò đầu bứt tóc, sau đó gửi một tin nhắn cho hội bạn thân.
Lục ưu tú: Nên làm gì nếu vợ các cậu có bất kỳ sở thích đặc biệt nào? Ví dụ như muốn cho các cậu mặc một số thứ kỳ quái.
Bạn thân số 1: thõa mãn em ý.
Bạn thân số 2: thõa mãn em ý.
Bạn thân số 3: thõa mãn em ý.
...
Lục Thành tắt điện thoại, cả người tràn đầy động lực, xem ra đám bạn thân đều đồng ý cách làm của anh, anh cũng không có làm gì sai.
Lục Thành lấy lại tự tin, quyết định đi gặp mọi người giải thích.
Nguyên Thu và Thang Nhất Viên đứng trong vườn, nhìn nhau không nói gì...
Im lặng một lúc, Thang Nhất Viên mở điện thoại gọi cho bác sĩ chăm sóc của Lục Thành, sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu liên tục xác nhận với bác sĩ rằng sau khi mất trí nhớ thực sự sẽ không làm cho một người có thêm một sở thích mới, im lặng cúp máy, tiếp tục rơi vào im lặng kéo dài.
Nguyên Thu an ủi, "Con phải thông cảm cho cậu ấy."
Thang Nhất Viên nhíu mày: "Con có thể, cho con chút thời gian."
Hai ba con lại im lặng, cả hai đều cần thời gian để bình tĩnh lại.
Thang Bá Đặc là người đầu tiên Lục Thành đi tìm, anh nhanh chóng giải thích: "Ba, mọi người hiểu lầm rồi, vừa nãy con chỉ mới thử một chút, à không phải, vừa nãy thật ra chỉ là một sự hiểu lầm thôi..."
Thang Bá Đặc lắc đầu và ngăn anh tiếp tục nói, ông nhìn sâu vào mắt Lục Thành, ông xúc động thốt lên: "Con không sai, thứ sai là cái thế giới chật hẹp này."
Lục Thành: ". . ."
Lục Thành lại đi tìm Nguyên Thu, Nguyên Thu đã quay vào, đang rót canh ra, chưa đợi Lục thành nói gì, Nguyên Thu đã nói: "Đừng lo lắng, với tư cách là một gia đình, mọi người sẽ ủng hộ con."
Nguyên Thu nói xong, ông đưa canh cho Lục Thành, ánh mắt thương hại nhưng bao dung, có vẻ như ông đã gần chấp nhận người con rể có sở thích độc đáo này.
Lục Thành: ". . ."
Anh nhìn thấy vẻ mặt yêu thương của Nguyên Thu, đành rút lại hết lời định nói, bưng bát canh lên, hớp một hớp, sau đó chép chép miệng, phản ứng lại, hóa ra canh anh uống là canh bổ, còn là bổ cho phương diện kia.
Lục Thành tội nghiệp nhìn Nguyên Thu, anh uống canh này nhưng lại không có chỗ dùng.
Đáng tiếc Nguyên Thu không hiểu ý tứ trong mắt anh, còn đầy thâm ý khuyên bảo anh: "Uống nữa đi, rất tốt cho sức khỏe ..."
Lục Thành trong lòng có lời khó nói, không đành lòng lãng phí món canh Nguyên Thu mang đến, không còn cách nào khác đành phải cúi đầu xuống uống hết canh, sau đó đi tìm Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên vẫn đứng trong vườn, gió lạnh thổi qua khiến cậu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dời tầm mắt thì nhìn thấy Lục Thành, ánh mắt giật giật, sau đó liền nhào vào lồng ngực của Lục Thành.
Lục Thành loạn nhịp, theo thói quen ôm chặt Thang Nhất Viên.
Giọng nói Thang Nhất Viên có chút nghẹn ngào: "Em nghĩ kĩ rồi, hẳn là trước kia anh đã có sở thích này rồi, chỉ là vất vả cất giấu, sau khi mất trí nhớ thì không còn đắn đo thể hiện sở thích này, trước kia là do em không quan tâm anh thật tốt...về sau sẽ không như vậy nữa, em...sẽ ủng hộ anh!"
Lục Thành nhìn lên trời, tại sao anh không có sở thích độc đáo này, mà lại được cả thế giới tha thứ.
...
Anh mím môi, nhìn Thang Nhất Viên, trong đầu hiện lên một chút nghi ngờ: "Sở thích này ...không phải là em thích..."
Không phải là vì em thích sao! Anh đây là vì em mà!
Ngay cả bản thân anh cũng suýt quên mất ý định ban đầu của mình, cho rằng mình rất thích bikini!
Thang Nhất Viên hơi hơi ngẩng đầu, "Em cái gì cơ?"
Lục Thành hỏi một cách uyển chuyển nhất có thể: "Em... có thích không?"
Thang Nhất Viên cau mày, giống như đưa ra một quyết định khó khăn, "Em sẽ cố gắng thích."
Lục Thành cảm thấy sự khó khăn trong giọng nói của cậu, cuối cùng nhận ra rằng hình như mình đã hiểu lầm điều gì đó.
"Ngày đó Nhị Viên gửi cho em một tấm hình bikini cho em, bảo là sẽ cho Lê Xán mặc.."
"Em ấy cá với Lê Xán, Lê Xán đã thua, nên phải mặc bikini." Thang Nhất Viên có chút buồn bực giải thích, nếu không phải là do ảnh chụp ngày đó, có lẽ sẽ không khơi gợϊ ȶìиɦ yêu của Lục Thành với bikini.
Lục Thành nhận ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, không khỏi ôm trán ảo não.
Anh chính là Alpha thảm nhất đế quốc!
Thang Nhất Viên thấy Lục Thành im lặng, cho rằng Lục Thành cảm thấy tự ti về chuyện mình thích mặc bikini, không khỏi có chút xót xa, nhanh chóng thuyết phục: "Trong đế quốc hẳn là có nhiều người có cùng sở thích với anh, anh đừng cảm thấy quá áp lực, sở thích này không có gì đâu, bình thường thôi. "
Lục Thành vẫn còn đang chìm đắm trong phiền muộn, vừa ngước mắt lên thì thấy bộ dạng đau lòng của Thang Nhất Viên, ánh mắt anh khẽ động, thực sự rất đáng yêu. .
Trong lòng anh có chút giật mình, đột nhiên muốn nhìn Thang Nhất Viên mặc bikini, Omega mảnh khảnh trắng nõn mặc bikini... Lục Thành cảm thấy canh bổ vừa uống có tác dụng mạnh mẽ.
Anh khụt khịt mũi, nhìn lên trời, đáng thương nói: "Anh rất cô đơn, thật sự không biết làm sao, Nhất Viên, em cũng thích mặc thì tốt biết bao, như vậy anh sẽ không là một người cô độc."
Thang Nhất Viên nhíu mày, cậu mặc bikini?
Toàn thân cậu đều viết chữ cự tuyệt, Lục Thành quan sát sắc mặt của cậu, thở dài: "Xem ra em cũng không muốn mặc, con đường này đã định là chỉ một mình anh đi."
Thang Nhất Viên nhìn bộ dạng mất mát của anh chồng, không khỏi mềm lòng: "Thực ra cũng không phải không được..."
Hai mắt Lục Thành chỉ hận không thể phát sáng, tiếp tục giả bộ mất mát: "Vậy thì ... em sẽ mặc nó cho anh xem chứ? "
" Em ... " Thang Nhất Viên khó xử mím môi, dáng vẻ chờ mong của anh chồng khiến cậu khó có thể từ chối.
Lục Thành tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Trong đêm khuya khoắt, một mình em mặc cho anh xem là được. Không ai phát hiện. Đây là bí mật chung của chúng ta."
Một bí mật chung có thể kéo gần mối quan hệ giữa hai người, Thang Nhất Viên có chút động tâm, khi còn đang do dự thì Nguyên Thu gọi Lục Thành vào.
Lục Thành đành phải tạm thời từ bỏ thuyết phục, nhanh chóng chạy vào.
Thang Nhất Viên đứng tại chỗ, điện thoại kêu lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, mở điện thoại lên, là bạn thân Omega của Lục thành, tên là Vương Ninh, ngày thường cũng có quan hệ rất tốt với cậu, hai người thường nói chuyện nên trở thành bạn tốt của nhau.
Vương