Sáng sớm, Thang Nhất Viên nằm trên giường ngủ, Lục Thành cũng không có đánh thức cậu, tự mình ăn bữa sáng, ngồi trên sô pha, tràn đầy hứng thú cầm điện thoại lên.
Đã hết giờ cấm game, anh lại tiếp tục chơi game được rồi!
Vào lúc Trầm Thanh tới, Lục Thành vừa mới chấm dứt một ván game, 0 lần gϊếŧ 12 lần chết và 2 hỗ trợ, anh tức giận để điện thoại xuống, để Trầm Thanh ngồi xuống, còn bản thân lên tầng đánh thức Thang Nhất Viên.
Trầm Thanh đo nhiệt độ cho Thang Nhất Viên, lại hỏi thêm về tình trạng cơ thể cậu, xác định cậu không có nóng lên thì Lục Thành mới hoàn toàn an tâm.
Trầm Thanh cất nhiệt kế thông minh vào trong cặp, Lục Thành quơ quơ điện thoại trước mặt hắn, giọng điềm tĩnh: "Có muốn lập nhóm chơi game không?"
Động tác Trầm Thanh dừng lại, gần đây hắn bận công tác, đã lâu không chơi trò chơi, lập tức có hứng thú, không chút do dự lấy điện thoại ra, ngồi trên sô pha tổ đội cùng Lục Thành.
Thang Nhất Viên cho Trầm Thanh một cái nhìn đồng tình, ha hả, hắn sẽ khóc cho coi.
Sau nửa giờ, tiếng kêu gào thảm thiết không chịu nổi nữa của Trầm Thanh truyền ra khắp biệt thự.
Thang Nhất Viên sảng khoái uống hết sữa trong cốc, quả là một buổi sáng tuyệt vời.
Lại qua nửa tiếng, Trầm Thanh dường như muốn trốn đi, có độc, nơi này có độc.
Lục Thành bĩu môi, nhìn Thang Nhất Viên ăn xong bữa sáng, hai mắt sáng lên, cầm lấy điện thoại: " Thang Nhất Viên, anh nghĩ là..."
Không! Anh không nghĩ!
Thang Nhất Viên nhanh như chớp chạy lên tầng xem con trai làm bài tập, hôm nay là cuối tuần, Lục Thang Thang không phải đi nhà trẻ.
Bài tập ở nhà trẻ rất đơn giản, vẽ hình và một vài phép tính cơ bản, Lục Thang Thang nhanh chóng làm xong, Thang Nhất Viên đề cao nguyên tắc kết hợp học tập và nghỉ ngơi, dẫn Lục Thang Thang xuống tầng chơi.
Lục Thành còn đang đắm chìm trong trò chơi, tiếng bấm điện thoại kêu đùng đùng, Thang Nhất Viên lo lắng anh sẽ làm vỡ màn hình điện thoại.
Thang Nhất Viên ngồi xuống bên cạnh anh, ôm con trai mở TV, cùng con xem các chương trình thiếu nhi.
Lục Thang Thang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc, trong gia đình có một quy tắc bất thành văn là cuối tuần nào cũng là thời gian của ba mẹ - con cái, dù ba lớn cùng baba không đưa bé đi chơi, thì ở nhà cũng cố gắng làm bạn với cậu .
Lục Thang Thang bây giờ đã ở cái tuổi tò mò mọi chuyện, thấy trong chương trình có những lời không hiểu, liền hỏi: "Ba lớn, nhất kiến như cố là có ý gì?"
Lục Thành đuổi theo xe tăng, vừa thêm máu cho bản thân, vừa nói: "Chính là xác nhận qua ánh mắt, cậu là người phù hợp."
Thang Nhất Viên: ". . ."
Cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cậu không thể nói bất cứ điều gì bác bỏ nó.
Một lát sau, Lục Thang Thang lại hỏi: "Ba lớn, cái gì gọi là chưa đánh đã tan?"
"Ngay cả khi con không làm gì thì trụ của đối phương cũng tan tành*!" Lục Thành nhìn thấy chiến thắng đầu tiên thì bộc phát tiếng cười điên cuồng.
*trong Vương Giả Vinh Diệu có 1 thuật ngữ là 平推高地, nôm na là đẩy trụ, trụ này nằm ở nhà của phe đối diện, đẩy trụ thành công thì sẽ chiến thắng
Thang Nhất Viên bị nụ cười của anh làm cho giật mình.
Lục Thành kích động đến tay đều run, cuối cùng cũng thắng!
Hóa ra cảm giác chiến thắng tuyệt vời như vậy, anh như đang bay lơ lửng trên bầu trời vậy.
Thang Nhất Viên tuyên bố: Thời gian dành cho cha mẹ-con cái hôm nay đã kết thúc!
Để ngăn không cho Lục Thành làm hỏng con trai mình, cậu không chút do dự bế Lục Thang Thang ra ngoài, dẫn bé đi tưới hoa trong vườn, giải thích cho bé ý nghĩa thực sự của hai thành ngữ này.
Lục Thành ở trong phòng, cầm điện thoại nở nụ cười, ngây người nhìn hồi lâu, sau đó không nhịn được chụp ảnh màn hình khoảnh khắc thiêng liêng này, gõ bốn chữ to vào trong ảnh: Vị thần của trò chơi.
Anh đang nhìn một cách si mê thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, Lục Thành cau mày khó chịu, ai vậy? Quấy rầy lúc anh đang tận hưởng niềm vui chiến thắng!
Môi mỏng Lục Thành khẽ mở: "Xin chào?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia yếu ớt: "Lục Thành... là tôi..."
Nguyễn Phi?
Lục Thành sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Thang Nhất Viên đang ở ngoài nhà, tay nắm chặt, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Bạn trai cũ gọi điện thoại tới, vợ thì ở ngoài cửa, có chút hoảng hốt, làm sao bây giờ?
Giọng của Nguyễn Phi có vẻ lo lắng kèm tuyệt vọng: "Lục Thành ... anh có thể cho tôi mượn thêm tiền không?"
"... Tiền?"
Nhưng nay bản thân mình đã chỉ còn hai bàn tay trắng, Lục Thành đau lòng nhìn trời.
Nguyễn Phi không biết nỗi đau trong lòng của Lục Thành, vẫn thì thầm: "5 vạn nhân dân tệ mà tôi mượn anh trước đây không đủ, bệnh của bạn tôi cần thêm tiền. Bác sĩ nói ít nhất là 20 vạn nhân dân tệ, anh có thể giúp tôi không, lần này tôi thật sự không có lừa anh, nhất định tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh...Sẽ đem tất cả trả lại cho anh...Anh gi..giúp tôi đi...."
" Cái này ... " Lục Thành cầm điện thoại khó xử nhíu mày. Anh nghĩ đến ngày đó Thang Nhất Viên tức giận đến mắt đều đỏ lên, đương nhiên không dám chuyển tiền cho Nguyễn Phi nữa, nếu làm Thang Nhất Viên khóc, cuối cùng anh lại phải dỗ cậu, ừm, người đau lòng cũng là chính anh.
Nguyễn Phi nghe được sự do dự của anh, giọng nói nghẹn ngào: " Lục Thành, làm ơn ...Tôi biết sai rồi, anh có thể giúp tôi lần nữa được không..."
Lục Thành im lặng một lát mới nói: "... Được rồi...em chờ anh. "
Anh cắn răng đáp ứng, năm đó là anh có lỗi với Nguyễn Phi, Nguyễn Phi bây giờ thiếu tiền như vậy, anh cũng không thể không giúp.
"Được, được rồi, tôi sẽ đợi anh ... Cảm ơn anh ..." Nguyễn Phi lau nước mắt trả lời.
Cúp điện thoại xong, Lục Thành lo lắng cào, cấu, túm tóc, thẻ ngân hàng của anh đã ràng buộc với Thang Nhất Viên, muốn rút tiền thì Thang Nhất Viên sẽ phát hiện, đến lúc đó Thang Nhất Viên sẽ tức giận.
Làm thế nào mới được bây giờ?
Anh suy nghĩ hồi lâu, lén mở điện thoại gọi cho trợ lý.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh núp ở trong góc đầy hy vọng, thấp giọng hỏi: "Tiểu Trang, cậu có biết chuyện tôi có tiền riêng hay không không?"
Trợ lý không chút nghĩ ngợi trả lời:" Chủ tịch, ngài đã nói những người giấu giếm tiền riêng không phải một người đàn ông tốt, ngài phải