Về đến nhà, Lục Thành đi vào phòng bếp, Thang Nhất Viên thì đi lên tầng, hai người giống như thanh niên mới yêu lần đầu, chỉ cần ánh mắt chạm nhau thì mặt đều đỏ lên.
Thang Nhất Viên sờ sờ đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, bí mật cong lên khóe môi, cười cười trong chốc lát, rồi ý cười trên khóe môi dần dần biến mất, môi hơi mím lại, lúc này đã không còn tác dụng từ tin tức tố của Alpha, cậu lại nhớ bộ dạng Lục Thành vừa nãy ôm vai hai Omega kia, dù cho Lục Thành không có thật sự chạm vào bọn họ, cậu cũng không nhịn được tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi cậu thở phì phì ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái ranh giới chướng mắt ở giữa giường lại càng tức giận.
Tuy ranh giới này không có tác dụng gì, mỗi sáng cậu đều tỉnh dậy ở trong lồng ngực Lục Thành, nhưng Lục Thành vẫn như cũ kiên trì đặt nó ở giữa giường, giống như nhắc nhở bản thân rằng không thể quên cậu là đối thủ của mình.
Thành Thành oan uổng, thật ra Thành Thành hi vọng có thể cùng Omega chen chúc đến nóng hầm hập một chỗ cùng ngủ, tốt nhất là ôm chặt không rời.
Thang Nhất Viên cũng không biết suy nghĩ của Lục Thành, ngược lại nhìn ranh giới kia, cậu càng tức giận, đêm nay lửa giận tích góp từng chút từng chút một, trong mắt cậu tràn ngập lửa giận, tiến vào phòng tắm tắm để bình tĩnh một chút.
Cậu tức giận tắm rửa xong, thời điểm lấy áo ngủ, tay bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt dừng lại ở chiếc váy ngủ màu ren trắng, đợt trước Lục Thành mua về muốn cho cậu mặc, nhưng cậu vẫn luôn xấu hổ không muốn mặc...
Thang Nhất Viên do dự trong chốc lát, rồi lại đỏ mặt cầm lấy áo ngủ ren.
Lục Thành bưng một cốc sữa nóng đi vào để cho Thang Nhất Viên uống, trên mặt nở một nụ cười tươi, anh vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, tràn ngập trong phòng là mùi hương từ tin tức tố của Thang Nhất Viên.
Lục Thành hơi ngừng lại một chút, bất giác ngửi hai lần, nhắm mắt hưởng thụ, trong đầu đều là hình ảnh về nụ hôn nồng nhiệt ở trong xe, ướŧ áŧ, ngọt ngào...Omega bị hôn đến cả người vô lực mềm mại, đỏ mặt thở gấp, toàn thân tỏa ra hương thơm.
Lục Thành mở mắt ra, Thang Nhất Viên mặc áo ngủ màu trắng ren nằm ở trên giường, chống đầu.
Lớp ren đó nửa kín nửa hở, dưới lớp ren thấp thoáng làn da trắng nõn và mềm mại của Omega, bởi vì vừa mới tắm xong, thân thể còn hơi ơi phiếm hồng đầy mê hoặc, đai áo ở chiếc eo thon chưa được buộc kĩ lả lướt để lộ ra đường cong hấp dẫn, đôi chân dài trắng hồng mượt mà vắt chéo lộ ra dưới chiếc áo ngắn, nhẹ nhàng chầm chậm cọ xát ga giường... Thuần khiết mà lại quyến rũ.
Lục Thành bị khung cảnh ướŧ áŧ này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tim đập thình thịch, tâm vượn ý ngựa* , tham lam nhìn từng tấc da thịt lộ ra của Thang Nhất Viên, anh nuốt nước miếng, đưa cốc sữa qua, nói lắp: "Uống...uống sữa..."
*thành ngữ chỉ việc đứng núi này trông núi nọ, không thống nhất giữa việc làm và suy nghĩ
"Ừ..."
Giọng Thang Nhất Viên vừa quyết rũ vừa câu dẫn, ngón tay dài nhỏ trắng nõn cầm lấy cốc sữa, không biết vô ý hay vô tình chạm vào lòng bàn tay Lục Thành, mang cho người ta cảm giác ngứa ngáy.
Cậu uống sữa, đầu lưỡi như ẩn như hiện, vô cùng mê người.
Ánh mắt Lục Thành dán vào người cậu, tim đập dữ dội, hết lần này đến lần khác cảm thấy môi khô lưỡi khô, chỉ hận không thể hôn toàn thân cậu một lần, mới có thể giảm xuống loại khô nóng này.
Thang Nhất Viên uống xong sữa, khóe miệng cong lên một đường vòng cung đẹp mắt, chậm rãi đặt chiếc cốc lên bàn ở đầu giường, chuyển động một chút, dây áo ren trên vai liền buông xuống, lộ ra bờ vai trắng mịn cùng xương quai xanh tinh xảo.
Trên đôi môi xinh đẹp có đính một chút sữa, cậu chậm rãi vươn đầu lưỡi hồng nhuận chậm rãi liếm đi, hai mắt ẩm ướt, sáng ngời nhìn thẳng Lục Thành, giống như yêu tinh đang quyến rũ người.
Lục Thành thở gấp, tim sắp vọt ra ngoài, không còn khống chế được mãnh thú trong lòng, nhào vào Thang Nhất Viên, thô bạo đè cậu dưới thân, cúi đầu muốn hôn cậu.
Cách đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Thang Nhất Viên chỉ có một cm, Thang Nhất Viên cười nhẹ, đưa ngón tay tinh xảo lên chặn môi anh.
Lục Thành si mê khẽ liếm rồi cắn ngón tay của Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên không hề lưu luyến rút tay ra, tươi cười trên mặt rút đi, giọng vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt.
"Anh vi phạm."
Giống như có một cơn sấm rền vang bổ vào não Lục Thành, anh đột nhiên tỉnh lại, cúi đầu nhìn thấy chính mình vừa vượt qua ranh giới.
Một giọt máu từ trong mũi Lục Thành chảy thắng xuống, hai giọt, ba giọt...Lục Thành nắm chặt mũi chạy nhanh vào phòng tắm.
Thang Nhất Viên đắp chăn, ngủ.
Đêm đó, Lục Thành nhét giấy vào lỗ mũi, anh ngủ ở bên này ranh giới, bên kia ranh giới là Omega trắng nõn mặc áo ngủ ren, trong lòng anh ngứa ngáy, toàn thân nóng bừng.
Lần đầu tiên anh biết ban đêm có thể dài như vậy, mấy lần vươn tay rồi lại thu lại, cố gắng đè nén Tiểu Thành đang chuẩn bị rục rịch, nhưng Omega dưới ánh trăng tinh xảo tuyệt mỹ, toát ra hương thơm nhàn nhạt, Omega ngủ đến là ngọt ngào, ngược lại, chiếc áo ngủ ren trên người cậu lại gợi cảm hấp dẫn, tạo thành một tác động mạnh mẽ.
Lục Thành nhắm mắt niệm thanh tâm chú, nhưng thanh tâm chú cũng không có chút tác dụng nào, Omega vẫn mê người như trước, làm cho người ta điên cuồng.
Anh đành phải đứng lên, không dám đánh thức Omega, động tác cẩn thận chậm rãi lặng lẽ xuống giường, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Khi toàn thân tỉnh táo lại, tiểu Thành Thành cũng bình tĩnh lại, mới thở phào nhẹ nhõm trở lại giường, vừa định leo lên giường, Thang Nhất Viên vừa vặn trở mình, đôi môi đỏ mọng hơi mở, áo ngủ vừa vặn bị kéo lên, lộ ra đôi chân mềm mại trắng nõn và cặp đào mượt mà...
Lục Thành nhanh chóng trở lại và tắm nước lạnh, lặp đi lặp lại điều này mấy lần, ước chừng bị gây sức ép đến cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Lục Thành tỉnh dậy với đôi mắt đen xì.
Thang Nhất Viên chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm dưới mắt anh, khuôn mặt vô tội hỏi: "Tối hôm qua anh không ngủ sao?"
Cậu nghiêng người, cổ áo ngủ ren lại mở rộng hơn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, Lục Thành nuốt nước miếng, tầm mắt trượt xuống hai điểm như ẩn như hiện...
Nửa phút sau, Lục Thành "A ui" một tiếng nắm chặt mũi lao vào phòng tắm.
Thang Nhất Viên tươi cười, tâm tình suиɠ sướиɠ thay áo ngủ trên người ra.
Tuy rằng anh chồng do mất trí nhớ mà phạm phải lỗi lầm, không xuất