Khi Lục Thành đến chỗ hẹn, anh ủ rũ không vui ngồi trong góc, uống hết ly này đến ly khác.
Nhóm anh em nhìn anh như vậy không khỏi mỉm cười: "Lục Thành có bé thứ hai thì vui vẻ đến như vậy?"
Nhìn Lục Thành, anh uống rượu như uống nước vậy.
Lục Thành ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, mấy người lại vừa đâm vào tim của người anh em này đấy, mấy người có biết không?
Lục Thành không nói nên lời, trong lòng âm thầm để máu chảy ròng ròng, là một Alpha đáng thương, không ai có thể hiểu được đau xót trong lòng anh.
Anh lại ngẩng đầu uống một ngụm rượu, sau đó một bước xông lên sân khấu?
Dùng cái gì để giải sầu? Chỉ có ca hát!
Khi Thang Nhất Viên đến, Lục Thành đã giật lấy micro của ca sĩ đang hát, đứng trên sân khấu hát những bản tình ca, giọng hát của anh trong veo và từ tính, vì giai điệu quá buồn nên bài hát có một sức hấp dẫn khó tả.
Vốn là một hộp đêm có không khí sôi nổi tưng bừng, dưới những bi thương kìm nén mà anh hát ra, có mấy Omega ở đó tự dưng ôm nhau khóc nức nở.
Ai mà không từng có vết thương lòng chứ?
Ông chủ hộp đêm cũng sắp khóc, nhìn Lục Thành trên sân khấu mà nghẹn ngào không nói nên lời, anh nói anh đến đây không phải để quậy tung nơi đây sao? Tôi có nên tiếp tục phát mấy cái nhạc bay lắc nữa không?
Nhưng Lục Thành là người có tiền, ông ta giận mà không dám nói gì, ông ta chỉ mong có người sớm đưa Lục Thành đi.
Đừng tiếp tục ở chỗ này gây tại họa cho ông ta nữa.
Ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt Lục Thành, một tay anh cầm chai rượu, một bên cầm micro, hát đến thâm tình: "Ôi! Thật là một sự lĩnh hội đau đớn..."
Khán giả đã đồng thanh khóc dưới đài: "Lĩnh hội!"
Lục Thành cầm lấy chai rượu ngửa đầu uống một ngụm, bộ dáng vừa suy sụp vừa gợi cảm, anh cầm micro tiếp tục hát: "Em là tất cả của anh..."
Mọi người dưới đài điên cuồng vẫy hai tay: "Hu hu hu... Tất cả."
Lại còn cổ vũ kiểu này.
Thang Nhất Viên quả thực không thể nhìn thẳng, cậu nhìn xem anh chồng hát đến rơi lệ trên sân khấu, bất lực vuốt trán, bước nhanh tiến lên lôi kéo anh rời sân khấu, rời khỏi hộp đêm chướng khí mù mịt.
Nhóm anh em nhìn thấy Thang Nhất Viên thì cười: "Lục ca có đứa bé thứ hai nên quá vui đó mà."
Thang Nhất Viên liếc nhìn Lục Thành đang mạnh mẽ rót rượu, cách thức vui vẻ này thật sự đúng là rất đặc biệt.
Cậu đoạt lấy chai rượu trong tay Lục Thành, dìu anh ra ngoài.
Nhóm bạn thân muốn giúp cậu dìu Lục Thành ra ngoài, Thang Nhất Viên nói cảm ơn sau đó liền từ chối, Lục Thành mặc dù đang say rượu nhưng sau khi nhận ra cậu, thì vẫn ngoan ngoãn đi theo cậu, cũng không phí nhiều sức lực.
Lúc đi thang máy xuống lầu, Lục Thành ngây người nhìn cậu chăm chú, hai mắt càng ngày càng đỏ, như có thể khóc trong giây tiếp theo vậy, trong mắt là oan ức không nói nên lời.
Thang Nhất Viên quả thực bị anh chọc tức, rõ ràng là đi chơi muộn như vậy còn không chịu về, kết quả là trước mặt cậu còn tỏ vẻ oan ức.
Đáng tiếc không thể so đo với mấy tên đã uống rượu, Thang Nhất Viên chỉ có thể sờ sờ đỉnh đầu anh chồng của mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Thành Thành không khóc..."
Lục Thành nhếch miệng, vành mắt càng đỏ.
Hai người ra khỏi thang máy, ra ngoài hộp đêm, Lục Thành giữ chặt lấy cậu, một tay ôm cậu vào trong ngực, trong giọng có chút run rẩy không thể nghe thấy, vừa thâm tình vừa đau khổ nói: "Nhất Viên, anh yêu em."
Con người của Thang Nhất Viên khẽ mở to, đôi mắt chớp chớp, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Thành nói yêu cậu, trong lòng cậu giống như có làn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng, nổi lên một tầng sóng gợn.
Cậu quay lại ôm lấy Lục Thành, nhẹ nhàng cọ cọ bả vai anh, hiện tại Lục Thành tuy say, nhưng có thể nghe được Lục Thành chính mồm nói những lời này, cậu cũng rất vui vẻ.
Cậu dịu dàng cong khóe miệng, trong giọng nói tràn ngập ngọt ngào: "Em cũng yêu anh..."
Lục Thành ôm cậu càng chặt hơn, trên người đầy mùi rượu, bỗng nhiên hức một tiếng khóc lớn, còn muốn nốc thêm rượu: "Hu hu hu...Nhất Viên à em yên tâm, hức...cho dù đứa nhỏ trong bụng em không phải của anh...anh vẫn sẽ đối với em thật tốt, đối với đứa nhỏ thật tốt..."
Anh nói xong thì chính mình mơ hồ, đẩy Thang Nhất Viên ra, ngón tay đặt trên môi, thần bí nói: "...Đây là bí mật, tuyệt đối không thể cho Nhất Viên biết rằng tôi đã biết, tôi phải làm bộ như cái gì cũng không có xảy ra."
Sắc mặt Thang Nhất Viên càng ngày càng đen, gần như hòa vào màn đêm, cậu hít sâu một hơi, sau đó lại hít một hơi thật sâu, nhưng lửa giận trong lòng lại dâng trào cuồn cuộn đến ngập trời, như thế nào cũng không thể bị dập tắt.
Cậu tức giận nhìn Lục Thành, sau đó không thể nhịn được nữa tát một cái lên mặt Lục Thành.
"Chát" một tiếng giòn vang, Lục Thành ngơ ngác che mặt.
Thang Nhất Viên tức giận nhìn cái dấu đỏ trên mặt anh: "Hiện tại anh cứ làm bộ dạng như không có gì xảy ra đi!"
Tên Alpha ngu ngốc này!
Cái tát này làm tan biến men rượu của Lục Thành, anh chợt bừng tỉnh, ôm lấy hai má vẻ mặt vô tội.
Thang Nhất Viên tức giận đi về phía trước, anh chồng ngốc nghếch mất trí nhớ thế nhưng lại nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng mình thuộc về người khác, thật sự là không chịu nổi! Cậu càng nghĩ càng tức giận, càng đi càng nhanh.
Phía trước có ánh sáng chói mắt, cậu đưa tay ra che lại, tiếng còi xe chói tai và tiếng kêu sợ hãi của Lục Thành gần như cùng lúc vang lên bên tai, chưa kịp phản ứng thì cậu đã cảm thấy mình bị kéo mạnh, ngã trên mặt đất.
Trong nháy mắt trong đầu Thang Nhất Viên trống rỗng, cậu phản ứng lại, cũng không có cảm giác được đau đớn, cúi đầu nhìn, phát hiện cậu đang nằm ở trên người của Lục Thành, còn Lục Thành đang gắt gao bảo hộ cậu.
Tài xế vội vàng xuống xe kiểm tra, nhìn hai người không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Thang Nhất Viên vội vàng đứng dậy, hoảng sợ ôm lấy Lục Thành: "Có bị thương không? Có thấy đau không?"
Lục Thành ôm đầu, vẻ mặt nhăn lại vì đau, những kí ức sau khi anh cùng Thang Nhất Viên ở một chỗ nhanh chóng lướt qua đầu anh, chuyện xảy ra trong bốn năm này dần dần trở nên rõ ràng trong đầu.
Anh ôm đầu, ở trong tiếng kêu lo lắng của tài xế cùng Thang Nhất Viên dần dần mất đi ý thức.
...
Lục Thành tỉnh lại trong bệnh viện, trong mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, anh mở mắt ra, trong mắt là màu trắng, anh hơi nghiêng đầu, thời điểm mắt anh đối diện với đôi mắt Thang Nhất Viên, trong lòng anh run lên, mọi thứ xảy ra sau khi mất trí nhớ tràn ngập trong tâm trí như thủy triều tràn vào trong óc.
Aaaaaa! Hiện tại tiếp tục giả bộ ngất xỉu còn kịp hay không?
Anh nghĩ về những điều đáng xấu hổ mà