Lê Xán không chú ý tới, khi anh nói ra những lời này,trong lòng có chút sảng khoái không nói nên lời, buồn bực trước đó cứ quanh quẩn trong lồng ngực cũng bị cuốn đi.
Thang Nhị Viên nhíu mày đẩy tay anh ra, ánh mắt trừng lớn: "Tôi nói rồi, không được gọi tôi là Viên Viên."
Lê Xán cười một tiếng, bên trong giọng nói có chút dịu dàng: "Nhị Viên còn không phải là hai cái viên sao? Tôi rất thích cái tên này, Viên Viên..."
Thang Nhị Viên hừ nhẹ: "Vậy Tiểu Thất chẳng lẽ gọi là Viên Viên Viên Viên Viên Viên Viên sao?"
Lê Xán không nhịn được cười, bàn tay sờ khuôn mặt Thang Nhị Viên: "Viên Viên, cậu thật đáng yêu."
Thang Nhị Viên lười không thèm sửa lại, nhưng mỗi lần Lê Xán gọi cậu như vậy, lỗ tai cậu sẽ nóng lên, mặt như cũng phát sốt, cả người có cảm giác kì lạ.
Cậu mất tự nhiên sờ hai má đang nóng lên: "Cậu thì sao? Lí Tâm Nhiên ở ngay bên ngoài, cậu không nhanh chạy ra ngoài chăm sóc người ta, lại ở đây lãng phí thời gian với tôi."
Thang Nhị Viên nói xong không khỏi lộ ra một chút oán trách, cậu vừa nói xong liền hối hận, không nhịn được hừ một tiếng, làm như cậu quan tâm lắm ấy!
Cậu không đợi Lê Xán trả lời, vội vàng giục giã anh: "Đi ra ngoài thôi."
Cậu nói xong thì đẩy Lê Xán ra, cũng không quay đầu đi ra ngoài trước, Lê Xán mỉm cười, không nhanh không chậm đi theo sau cậu.
Hai người lần lượt đi ra, vẻ mặt rõ ràng vui vẻ hơn, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Bọn họ vừa đi qua một chỗ rẽ, liền nhìn thấy ở hành lang dài phía trước, Lí Tâm Nhiên đang ôm Chu Trạch từ phía sau, ở cùng một chỗ quấn lấy nhau không thể tách rời.
Thang Nhị Viên vội vàng lui về phía sau, Lê Xán với đầu nhìn thoáng qua, cũng phối hợp đứng lại cùng Thang Nhị Viên.
"Anh quên nhanh như vậy sao?" Trong giọng nói của Lí Tâm Nhiên có chút nghẹn ngào, ẩn chứa đau khổ cùng tình cảm sâu nặng.
Chu Trạch thở dài một tiếng: "Tâm Nhiên, trước kia chúng ta đã nói rất rõ ràng, sau khi về nước, chúng ta phải quên lẫn nhau, bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn, chúng ta ở nước ngoài trải qua cuộc sống như nào, em đã quên hết sao?"
Lí Tâm Nhiên không nói gì, cắn chặt môi dưới, ôm chặt cánh tay Chu Trạch.
Giọng Chu Trạch có vẻ bình thản, cũng có chút bất lực: "Trong cuộc sống này chỉ có yêu là không đủ, chúng ta ở nước ngoài, một người bất kỳ cũng có thể xem thường chúng ta. Chúng ta dùng hết sức lực đi kiếm tiền, nhưng cuộc sống cũng không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng không dễ dàng. Vốn chúng ta cũng là thiên chi kiêu tử(*), những kẻ có tiền dựa vào cái gì mà coi thường chúng ta? Tâm Nhiên, chúng ta còn muốn tiếp tục không cần danh dự hạ mình xuống sao?"
(*): con trời, ở đây chỉ các cậu ấm
Lí Tâm Nhiên từ từ buông lỏng thả Chu Trạch ra. Y dường như đã bình tĩnh lại, y lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, giọng nói của y cũng kiên định hơn: "Anh nói đúng."
Trong giọng nói của Chu Trạch có chút đau khổ: "Tâm Nhiên, anh yêu em, nhưng mà chỉ có yêu thì không đủ, anh không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, cho nó trở về đúng quỹ đạo đi, ở nơi này chúng ta có gia thế, có tiền tài, địa vị, thứ duy nhất không thể có là nhau mà thôi, trước kia là anh sai lầm, không nên xúc động nhất thời đưa em ra nước ngoài."
"Không." Lí Tâm Nhiên lắc đầu: "Lúc trước rời đi là do chúng ta cùng quyết định, về nước cũng là chúng ta cùng quyết định, em cũng không trách anh, hôm nay nhất thời em không khống chế được cảm xúc, nhất thời mất bình tĩnh, về sau em cũng sẽ không như vậy nữa, anh có thể an tâm tiếp tục cuộc sống mới của mình, em cũng sẽ cố gắng bắt đầu cuộc sống mới của mình."
"Tâm Nhiên, anh rất xin lỗi..."
...
Lê Xán nhìn thấy Chu Trạch và Lí Tâm Nhiên chưa có ý định dừng lại, anh không nhịn được bĩu môi, không có hứng thú lắng nghe, bọn họ chỉ là hai người bỏ trốn nhà rồi bị thực tế đánh bại mà thôi, câu chuyện xưa quá nhàm chán.
Anh khẽ nhướng mày, nhìn về phía Thang Nhị Viên đề nghị: "Nếu không...Quay lại hôn thêm một lát?"
Thang Nhị Viên liếc nhìn Chu Trạch cùng Lí Tâm Nhiên còn đang dây dưa cùng một chỗ, cũng không có ham muốn tiếp tục nhìn xem, vì thế một tay túm lấy cà vạt của Lê Xán, dắt anh vào một chỗ ban công phía sau cửa sổ cách đó không xa.
Lê Xán mỉm cười đi theo cậu, đẩy cậu vào tường, bàn tay không quên giữ lấy cái ót của cậu, sau đó trực tiếp áp lên môi hôn.
...
Hai người tránh ở trong một góc, bí mật mạnh mẽ hôn môi.
Chờ hai người trở về, Chu Trạch và Lí Tâm Nhiên đã về đến chỗ ngồi của mình, sắc mặt hai người bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc có gì thay đổi, nếu không phải Lê Xán và Thang Nhị Viên lúc nãy còn đang thấy bọn họ đối thoại gay gắt, còn tưởng cái gì cũng chưa xảy ra.
Thang Nhị Viên không đề cập đến những gì cậu nhìn thấy vừa rồi, chỉ mỉm cười ngồi xuống.
Chu Trạch ngửi thấy mùi Alpha trên người Thang Nhị Viên, mỉm cười, thông minh không hỏi nhiều.
Thang Nhị Viên phản ứng lại, trong lòng thầm mắng Lê Xán, có chút xấu hổ giải thích: "Tôi vừa mới gặp được Lê Xán ở toilet."
"Ừm..." Chu Trạch mỉm cười gật đầu, cũng không có chút ý tứ tra hỏi.
Nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của Chu Trạch, Thang Nhị Viên cảm thấy có chút không thú vị, thật ra cậu hi vọng Chu Trạch có thể truy hỏi vài câu.
Chu Trạch im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: "Nhị Viên, cậu còn thích tôi không?"
Hắn hỏi thẳng đến mức Thang Nhị Viên sững sờ, cậu do dự một giây, sau đó gật đầu.
Cậu thích Chu Trạch hay không ư? Đương nhiên là thích, hoa hồng đỏ là kiên trì của cậu nhiều năm, cũng như Chu Trạch vậy, dù Chu Trạch có mất đi hào quang trước kia, cậu vẫn thích Chu Trạch như cũ, nếu không cậu cũng sẽ không vì Chu Trạch về nước mà đi đón tiếp hắn.
Chỉ không biết tại sao, thời điểm cậu gật đầu, bất giác liếc về phía Lê Xán.
Lê Xán cùng Lí Tâm Nhiên dường như đã ăn xong, hoặc có lẽ Lí Tâm Nhiên không muốn tiếp tục ăn, chỉ thấy bọn họ nói mấy câu, liền đứng dậy muốn rời đi, Lê Xán còn thân sĩ đứng dậy kéo ghế dựa giúp Lí Tâm Nhiên.
Nếu bọn họ rời đi, nhất định phải đi qua bàn Thang Nhị Viên cùng với Chu Trạch, Thang Nhị Viên mất tự nhiên thẳng lưng, chỉnh trang lại tóc mái rối tung.
Lê Xán cùng Lí Tâm Nhiên đi về phía cửa như mong đợi.
Thời điểm bọn họ đi qua bên cạnh bàn của Thang Nhị Viên, Chu Trạch đúng lúc mở miệng: "Vậy cậu có đồng ý kết hôn với tôi không?"
Cả người Lê Xán đột nhiên dừng một chút, sắc mặt Lí Tâm Nhiên trắng bệch, nhưng hai người bọn họ cũng không quay đầu lại, một lát sau nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Lực chú ý của Thang Nhị Viên tập trung ở trên người Lê Xán và Lí Tâm Nhiên, sau khi hai người họ đi xa, cậu mới nhận ra Chu Trạch vừa nói gì, không khỏi mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Chu Trạch : "Cậu nói muốn kết hôn với tôi?"
Cậu không có nghe nhầm đi? Chu Trạch không có uyển chuyển từ chối cậu, cũng không có đề nghị qua lại với cậu, mà trực tiếp muốn kết hôn với cậu?
Chu Trạch mỉm cười dịu dàng, cũng không có chút nào mất kiên nhẫn, chỉ tiếp tục lặp lại: "Nhị Viên, tôi muốn kết hôn với cậu."
"Có phải... đột ngột quá không?"
Ngày Thang Nhị Viên chờ mong đã lâu rốt cuộc cũng đến, nhưng tim cũng không có đập nhanh như trong tưởng tượng của cậu, cũng không có kích động đến hét chói tai, mà chỉ bình tĩnh hỏi.
Chu Trạch mỉm cười: "Trước kia là tôi không rõ ràng, nhưng bây giờ tôi hiểu rằng cậu mới là người chân chính thích hợp với tôi."
Là thích hợp, mà không phải thích, chứng minh rằng hắn chỉ là muốn một thân phận tương đương với bạn đời.
Có thể kết hôn với Chu Trạch rõ ràng là điều mà Thang Nhị Viên vẫn luôn hi vọng, nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, cậu không biết phải làm sao.
Cậu nắm tay ngón tay, rối rắm nhăn mày: "Tôi..."
Cậu muốn đồng ý, nhưng lời đồng ý lại không nói ra khỏi miệng được.
Chu Trạch nhìn sắc mặt rối rắm của cậu, am